Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Sênh nhìn đoàn xe đi ngang qua phía dưới sau đó mới thò đầu ra, đi theo phía sau bọn họ.

Xem diễn sao có thể thiếu bản cô nương chứ!

Xem diễn chuyên nghiệp một trăm năm.

Đội ngũ của Bùi Diệp gặp đội ngũ trước đó, không khí có vẻ giương cung bạt kiếm, sau đó hai bên cùng ngồi lại, không biết đã đạt thành nhất trí gì mà cùng nhau hành động.

Bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức một ngày, chờ mọi người đã ở vào trạng thái tốt nhất mới bắt đầu tiến vào sâu trong sa mạc.

Cát vàng sa mạc bay đầy trời, mặt trời như thiêu đốt, không nhìn thấy một màu xanh nào, bắt đầu đi còn tốt, càng đi thì trạng thái của đội ngũ càng kém.

Đại đa số thời gian, Thời Sênh đều ngồi trên thiết kiếm, nhưng có lúc cô sẽ xuống dưới, nói cho đẹp là vừa làm vừa nghỉ.

Thực tế là vì bão cát quá lớn, cô cảm thấy ở trên không an toàn.

Đội ngũ này đi được sáu, bảy ngày thì gặp phải một trận bão cát. Đội ngũ bị giảm mất 1/3 nhân số. Thức ăn, tài nguyên, nước uống cũng mất đi rất nhiều, xe càng tổn thất thê thảm hơn.

Thời Sênh nhìn đội ngũ ở phía trước, cầm một cây quạt phe phẩy, mẹ kiếp sao mà nóng quá đi mất.

Xem diễn cũng có nguy hiểm.


Vì sao không gian của cô không có thiết bị làm lạnh chứ?

“Pằng!”

Thời Sênh theo điều kiện có phản xạ giật mình một cái. Tên bại não nào không có việc gì lại đi bắn súng chơi vậy?

“Pằng pằng pằng…” Trong không gian sa mạc rộng lớn, tiếng súng dồn dập vang lên.

Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ ở phía xa, đoàn xe bên đó rất hỗn loạn, không ít người đều cùng nhìn về một phương hướng.

Nhưng vào lúc này, một cái đuôi khổng lồ đột nhiên từ bên kia xe vươn lên, quấn lấy xe. Chiếc xe lập tức biến dạng, bên trong hình như còn có người đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Rắn khổng lồ?

Thứ này mà bọn họ cũng gặp phải, xem ra đúng là đen đủi rồi.

Thời Sênh muốn cắn hạt dưa, nhưng không khí hôm nay không hợp lắm, cô chỉ có thể lấy ra trái cây gặm nhấm, ít nhất cũng có thể bổ sung thể lực.

Tính công kích của rắn khổng lồ rất lớn, đạn thường bắn lên người nó chẳng tạo ra được chút hiệu quả nào.

Đại khái là cảm thấy mình không phải đối thủ của rắn khổng lồ, đám người kia liền lái xe chạy trốn, đội khảo cổ vẫn luôn ngồi trên xe, lúc lui về sau, nhóm người này lập tức rồ ga chạy trước.

Cuối cùng, chỉ còn lại hai chiếc xe.

Người của Bùi Diệp và hai người Tô Niệm Chi, A Ngộ, hai chiếc xe muốn đuổi theo mọi người nhưng không xong.

Xe của Bùi Diệp nhiều người, A Ngộ thì phải che chở cho Tô Niệm Chi, sao có thể tranh được với bọn họ chứ?

Cuối cùng, hai người này và mấy người khác bị vứt lại trên sa mạc, đối mặt với con rắn khổng lồ kia, sắc mặt của mọi người đều tái nhợt.

“Thiếu gia, mau chạy.” A Ngộ đẩy Tô Niệm Chi về một phía an toàn.

Tô Niệm Chi nhướng mày túm lấy A Ngộ chạy về phía con rắn khổng lồ.

“Thiếu gia!” A Ngộ kinh hãi, bọn họ làm thế này khác nào đi chịu chết!

Con rắn khổng lồ vừa rồi đã bị chọc giận, lúc này đang cực kỳ táo bạo, chỉ cần nhìn thấy người sống liền tấn công. Cát bụi bay đầy trời, người chạy trốn hèn mọn như một con kiến.

Tốc độ của Tô Niệm Chi cực nhanh, hình thể của con rắn lại quá lớn nên không dễ dàng làm bọn họ bị thương được.

Mục tiêu của hắn là núi đá sau lưng con rắn, ở đó có một khe hẹp, có thể trốn vào trong đó.

Nhưng sao con rắn khổng lồ có thể tha thứ cho hành vi trêu đùa nó của bọn họ như thế. Nó nhanh chóng buông tha những người khác, chuyên tâm tấn công hai người.

Mắt thấy núi đá đã ngày càng gần, con rắn khổng lồ đột nhiên dùng đuôi quấn lấy A Ngộ ném về sau.

Thân mình Tô Niệm Chi cũng bị kéo theo, nhưng hắn không buông tay A Ngộ, bị kéo lên trên, lại cách đích đến một quãng xa hơn.

“Thiếu gia, buông tay!” A Ngộ muốn bảo Tô Niệm Chi bỏ tay ra.

Nhưng Tô Niệm Chi không để ý tới hắn, nhanh chóng lấy ra một con dao giải phẫu ở trên người, đưa cho A Ngộ: “Phía cuối cái đuôi.”

A Ngộ cắn môi, tiếp được con dao giải phẫu, đâm mạnh xuống cái đuôi đang quấn lấy mình.

Viên đạn đều không bắn thủng da của con rắn khổng lồ, cái đuôi của nó tuy khá yếu ớt nhưng dù A Ngộ dùng hết sức cũng không cắm được toàn bộ con dao xuống. Hắn hung hăng đâm hai, ba lần, con rắn khổng lồ ăn đau, rít lên một tiếng rồi buông hắn ra.

Vốn đã tới rất gần núi đá, lúc này hai người lại bị kéo ra thêm một khoảng xa. Tô Niệm Chi kéo A Ngộ lên, lại chạy như bay về phía núi đá kia.

Sau vài giây quẫy quẫy cái đuôi, con rắn khổng lồ lại lao về phía họ.

Lúc bọn họ tới sát được núi đá thì con rắn kia cũng tới. A Ngộ đẩy mạnh Tô Niệm Chi vào, cái đuôi con rắn lia qua, trực tiếp đánh A Ngộ bắn lên tảng đá bên cạnh khe hở.

“Phốc!” Thân mình mềm oặt của A Ngộ ngã xuống bên ngoài khe hở.

Hắn nhìn cái đuôi rắn lại đánh tới, ánh sáng càng lúc càng ảm đạm…

Đúng lúc mành chỉ treo chuông, thân mình hắn bị túm mạnh một cái, cái đuôi rắn đánh lên, cái khe hở bị cát vàng hoàn toàn vùi lấp.



Buổi tối, nhiệt độ ở sa mạc cực kỳ thấp, ban ngày chỉ hận không thể cởi sạch, buổi tối lại chỉ hận không thể mặc nhiều thành quả bóng. Một người có thể kiên trì dưới nhiệt độ này cả đêm, còn sống tới hôm sau thì tố chất thân thể cũng phải cực kỳ mạnh mẽ.

Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm nhìn con rắn đánh đủ kiểu lên núi đá, cô liếm liếm cánh môi, chống cằm chờ nó rời đi.

Con hàng này chầu chực bên ngoài cả ngày, đến muộn như thế này cũng không có ý định rời đi.

Rốt cuộc là thâm cừu đại hận tới mức nào chứ?

… Thứ này có thể ăn không nhỉ?

Thời Sênh tự nhiên nghĩ tới ăn, đưa tay sờ sờ bụng, từ lúc tới đây, đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn thịt.

Cả ngày ăn cái thứ quả vừa chua vừa chát kia, làm sao có thể ăn no được.

Cô cũng có lương khô, nhưng ở trong tình huống hiện tại, có quỷ mới nuốt trôi được thứ đó.

Trong trái cây kia có chứa linh khí, cho dù khó ăn nhưng cũng không thể phủ nhận nó là đồ ăn tốt nhất lúc này.

Thời Sênh nhìn về phía con rắn khổng lồ, đôi mắt như sáng lên, một con rắn lớn như thế chắc chắn sẽ có chỗ ăn được.

Huống hồ, rắn khổng lồ thường không có độc.



Tô Niệm Chi có chút tuyệt vọng, hắn nghĩ con rắn kia sẽ rời đi sớm thôi, nhưng không ngờ nó vẫn quanh quẩn bên ngoài, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

Từ khi A Ngộ bị hắn kéo vào tới giờ vẫn luôn hôn mê, lúc này nhiệt độ rất thấp, trên người hắn chỉ có một chiếc áo sơ mi, căn bản không đủ giúp A Ngộ giữ ấm.

“A Ngộ, cậu đừng chết đó!”

Từ lúc hắn học trung học, A Ngộ đã đi theo hắn. Hắn biết A Ngộ là do ông nội phái tới. Đôi khi hắn cảm thấy A Ngộ phiền, có chuyện tên này liền đi báo cáo với ông cụ hại hắn bị ông mắng cho máu chó phun đầy đầu, lại hủy đi vài thí nghiệm của hắn.

Vì hắn thích những thứ khác người nên hắn không có bạn bè gì, ai cũng cảm thấy hắn là quái vật, chẳng ai muốn nói chuyện với hắn.

Chỉ có A Ngộ là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với hắn.

Là người bạn duy nhất của hắn.

“Thiếu gia…”

Tô Niệm Chi quay phắt đầu nhìn A Ngộ: “A Ngộ, cậu tỉnh rồi?”

Trên mặt A Ngộ lộ ra một tia ôn hòa, cánh môi mấp máy: “Thiếu gia… Ngài… ngài… Tự ngài hãy trốn đi.”

Lấy năng lực của thiếu gia, chạy trốn hoàn toàn không thành vấn đề.


“Chúng ta lần nào cũng cùng đi, cùng về.” Tô Niệm Chi rũ mắt xuống, hạ nhỏ giọng, “Trừ phi cậu chết, nếu không tôi sẽ không rời đi.”


“Thiếu gia…”


Tô Niệm Chi lại đe dọa một câu: “Cậu dám tự sát, tôi sẽ chết luôn tại đây cho cậu xem.”


Trong lòng Tô Niệm Chi cố chấp thế nào, A Ngộ là người rõ ràng nhất. Hắn đành phải áp chế suy nghĩ kia xuống. Vì thiếu gia, hắn phải cố gắng sống sót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK