Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm sao mà tôi biết được.” Thời Sênh trợn trắng mắt, giọng rất không vui, “Nếu tôi mà biết thì còn cần mấy loại nhân tài đặc biệt như các ông tới đây làm gì?”

Biểu tình của Lý Hạ vẫn ôn Hòa như cũ, nhưng vẻ nghi ngờ trong mắt càng ngày càng đậm, “Cô Quý hình như cũng có chút hiểu biết với chúng tôi?”

Thời Sênh đột nhiên mỉm cười nhìn Lý Hạ, “Trong ti vi, tiểu thuyết đều nói như thế, bỏ thêm hai chữ đặc thù thì chắc chắn là có liên quan tới mấy chuyện kỳ quái.”

Thời Sênh dừng một chút, “Thực ra tôi xuyên không tới đây để cứu vớt các người, có tin không?”

Lý Hạ không duy trì được biểu tình trên mặt nữa.

Tin cô mới có quỷ ấy.

Cô em thần kinh này bị bệnh viện tâm thần nào thả ra thế?

“Cô Quý, chuyện này rất nghiêm trọng, mong cô nghiêm túc trả lời.”

Thời Sênh đan hai tay lại, nói với giọng ngây ngô: “Người không phải do tôi giết, tôi cũng không thể giúp các ông bắt ma, ông muốn tôi phải làm gì chứ? Hỗ trợ gánh tội để che lấp đi sự vô dụng của các ông à?”

Bản cô nương không nghiêm túc ở chỗ nào hả?

Đừng nói bừa!


Lý Hạ: “…” Sao miệng cô gái này chẳng nói được câu nào dễ nghe thế?

Ông ta âm thầm hít vào một hơi, “Cô Quý, chúng tôi sẽ không oan uổng vô cớ cho cô. Hôm nay tạm dừng ở đây, nếu cô nhớ ra chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi.”

Nhìn tư thế của cô gái này, ông ta chắc chắn là mình sẽ chẳng hỏi được cái gì, có ở lại nữa cũng vô dụng.

Lý Hạ đưa danh thiếp ra, lại nói rất thật lòng: “Cô Quý, chuyện này rất nghiêm trọng, hy vọng cô có thể để tâm chút, đây không phải là phim trong ti vi đâu.”

Thời Sênh gật đầu, mỉm cười nhè nhẹ.

Đôi mắt cô phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, nhưng ông ta lại chỉ thấy một mảnh lạnh lùng.

Quý Lưu Huỳnh này…

“Tạm biệt.”

Lý Hạ rời khỏi phòng của Thời Sênh, đi thang bộ xuống lầu, tới chiếu nghỉ thì gặp phải một người đang đứng sẵn ở đó.

Một nửa người hắn chìm trong bóng râm, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường, hai chân bắt chéo, tư thế cực kỳ nhàn nhã.

Lý Hạ thấy hắn thì cung kính xoay người, “Đội trưởng.”

“Ừm…” Giọng nói trầm thấp vang lên trong khu thang bộ.

Lý Hạ chủ động báo cáo, “Quý Lưu Huỳnh hình như biết phòng điều tra đặc thù. Cô ta nói là thấy trong tiểu thuyết và ti vi, nhưng tôi nhìn bộ dáng của cô ta thì không giống lắm. Cô gái trẻ này có điểm kỳ dị, có thể là hậu nhân của nhà nào đó không?”

Lý Hạ nói xong lại lắc đầu: “Những người là đời sau đó chúng ta đều có danh sách đầy đủ, không có khả năng sẽ có sơ hở, chỉ có… vị kia của nhà họ Khúc.”

Lý Hạ nhìn về phía đội trưởng, có điểm kinh hồn táng đởm nói tiếp: “Cô ta không phải là đời sau của nhà họ Khúc đấy chứ? Dựa theo tuổi năm đó của Khúc Ân Ân, tính toán thì vừa vặn bằng tuổi của Quý Lưu Huỳnh bây giờ.”

“Cô ta không phải.” Giọng của đội trưởng kia rất nhẹ, nhưng cũng rất chắc chắn, “Không cần điều tra cô ta nữa.”

“Đội trưởng?” Lý Hạ khó hiểu, sao hắn có thể khẳng định điều này chứ?

Đội trưởng kia buông tay ra, đi xuống dưới lầu, tiếng bước chân rất có nhịp điệu vang lên bên tai Lý Hạ, “Cô ta không phải người chúng ta muốn tìm, không có tôi cho phép, không ai được điều tra cô ta nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Lý Hạ hơi kinh hãi, cuối cùng vẫn đáp: “Vâng.”



Lý Hạ rời đi hồi lâu, Khúc Diệu mới dám ló ra. Cô có thể cảm nhận được trên người người đàn ông kia có thứ gì đó làm cho cô cảm thấy rất áp lực, cô không dám tới quá gần.

Khúc Diệu bay tới trước mặt Thời Sênh, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi nhìn thấy bốn người kia ở bên ngoài.”

“Ai?” Thời Sênh ngơ ngác.

“Chính là bốn tên trộm đã chết ấy.”

Thời Sênh: “…”

Liên quan gì tới tôi?

Thời Sênh đuổi Khúc Diệu ra ngoài, cô buồn ngủ rồi.

“Này…” Khúc Diệu bị nhốt ở bên ngoài, cũng không vào cửa được, chỉ có thể bất đắc dĩ bay xuống dưới lầu.

Ở chỗ rẽ bên ngoài khách sạn, cô tìm được bốn tên kia, bọn họ hiện tại cũng coi như là ma rồi.

Thấy Khúc Diệu đi tới, bốn con ma đã bao vây lấy cô: “Thế nào? Cô ấy nói gì?”

“Chẳng nói gì cả.” Khúc Diệu lắc đầu, “Tính tình cô ấy rất quái đản, để tôi tìm cơ hội nói sau vậy.”. Truyện Kiếm Hiệp

“Vậy giờ chúng tôi phải làm thế nào?” Lão đại túm lấy tóc, “Cô ấy thật sự có thể nhìn thấy chúng tôi chứ?”

“Hẳn là có thể…” Khúc Diệu không chắc lắm, nhưng cô ấy thực sự có thể nhìn thấy cô mà?

Lâu lắm rồi, ngoại trừ nói chuyện với chính mình, cô cũng không hề nói chuyện nhiều với những con ma khác, thậm chí còn chẳng nhìn thấy chúng…

“Tôi không chắc lắm.” Ánh mắt Khúc Diệu nhìn ra xa rồi xoay người bỏ chạy, “Tôi đi trước, các anh đừng quá kỳ vọng, vẫn nên chờ tin xấu nhất từ cảnh sát đi.”

Đúng lúc khi Khúc Diệu rời đi, một người đàn ông mang theo mấy người chạy tới. Hắn nhanh chóng nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Vệ sĩ đuổi kịp ở đằng sau, “Lệ tổng?” Không hiểu tại sao Lệ tổng đột nhiên xuống xe, chạy tới đây làm gì nữa?

Sắc mặt Lệ Thừa Vân âm trầm nhìn bốn con ma đang súc ở một góc.

“Hắn có thể nhìn thấy chúng ta ư?” Lão đại chọc chọc tiểu đệ bên cạnh, “Sao nhìn người đàn ông này lại đáng sợ thế?”

“Không thể nào…” Tiểu đệ lắc lắc thân mình, “Hắn không nhìn thấy đâu.”

Những người khác cũng di chuyển, cuối cùng ngốc nghếch tổng kết một câu, “Đúng là không nhìn thấy.”

“Lệ tổng, không kịp giờ nữa rồi.” Vệ sĩ nhắc nhở Lệ Thừa Vân.

Lệ Thừa Vân thu lại tầm mắt, xoay người rời đi.



Khúc Diệu biến mất cả ngày, đến tận tối Thời Sênh mới nhìn thấy cô ta cả người chật vật như vừa bị người đuổi giết vậy.

“Cô đi đánh nhau đấy à?” Thời Sênh đứng chắn ở cửa, hỏi cô ta.

Khúc Diệu quệt miệng theo thói quen, “Gặp một em gái giữa đường cái, có xe sắp đụng vào cô ấy, vốn muốn giúp cô ấy một phen, ai ngờ tôi lại bị xe đâm bay.”

Cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể bị xe đâm trúng nữa.

Thời Sênh giơ tay ra sờ thử vào Khúc Diệu, vẫn là đâm xuyên qua người cô ta, không thể chạm vào được.

Khúc Diệu nhìn tay Thời Sênh xuyên qua người mình thì có hơi thất vọng.

Chỉ có lúc bị xe đâm cô ta mới có cảm giác, còn bình thường thì chẳng có gì thay đổi cả.

“Đúng rồi, bốn người kia muốn cô giúp bọn họ.” Khúc Diệu nhức đầu, “Bọn họ muốn biết mình chết thế nào?”

“Tôi có một mình phải đi giúp ma à? Ăn no rửng mỡ chắc?” Thời Sênh đóng cửa lại.

Còn chưa kể, bốn con hàng kia trước đó còn muốn cướp của cô, cô có bị điên mới đi giúp họ.

Lại bị ăn canh nhốt ở ngoài cửa, Khúc Diệu thở dài, tính cách của cô gái này sao mà quái dị thế không biết nữa!

Đến bây giờ mình còn chưa biết tên cô ấy nữa.



Thời Sênh nghĩ đám điều tra viên đặc thù gì đó sẽ còn quay lại, nhưng qua vài ngày cũng không thấy ai tới tìm mình, dường như đã quên cô hẳn vậy.

Mấy ngày nay Khúc Diệu vẫn nói chuyện về bốn con ma kia, Thời Sênh nghe tới phát phiền, không buồn ra cửa nữa.


Có đôi khi Thời Sênh mở cửa nhận giao hàng qua mạng nhưng không thấy Khúc Diệu, không biết là chạy đi đâu.


Nữ chính đại nhân này không đi tìm nam chính, chạy tới cạnh cô làm cái lông gì chứ?


Bản cô nương không tới nghịch tập thành nam chính.


Bản cô nương đây tới hủy CP có được không vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK