“Điện hạ!” Tiểu Huyên nhìn thấy Thời Sênh, mới hết nơm nớp, may mà điện hạ không lén chạy khỏi cung.
Thời Sênh phất phất vạt váy, điềm tĩnh nói: “Bên đó có thi thể, ngươi xử lý một chút.”
Tiểu Huyên hơi ngây ra, “Hả?”
Thi thể gì?
Nàng và Điện hạ mới tách ra bao lâu, sao lại có thi thể rồi?
Điện hạ người đã làm gì sau lưng ta vậy!
Tiểu Huyên bảo người đi xem chỗ Thời Sênh chỉ, quả nhiên lôi ra một thi thể, vết thương trên cổ vẫn còn máu chảy ra, rơi xuống đất, đỏ thẫm cả một khoảng sân.
“Điện hạ… đây là?” Tiểu Huyên nhìn thấy thi thể vẫn bình tĩnh.
Trong cung chết người rất bình thường, việc chủ tử các cung đánh chết cung nữ thái giám, thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Nhưng cách chết của cung nữ này…
“Không biết ai giết.” Thời Sênh trừng mắt nói dối, “Khi ta tới đã chết rồi.”
Tiểu Huyên: “…”
Khi điện hạ nói dối có thể che đậy biểu cảm một chút không, biểu cảm đó của người rõ ràng là biết mà!
Tiểu Huyên nhìn thi thể, lại ngó Thời Sênh, dặn dò người phía sau một tiếng, “Xử lý đi, xử lý sạch sẽ chút.”
Điện hạ không nói chết thế nào, nếu không xử lý sạch sẽ, bị người ta nhìn thấy dễ gây ra phiền phức không cần thiết.
…
Liên phủ, thư phòng.
Liên Trầm cầm chiếc quạt gấp đó phe phẩy, cán quạt là ngọc đỏ, nhưng mặt quạt lại là màu đen, khi phe phẩy loáng thoáng có bóng sáng đỏ như máu lóe lên.
Bên cạnh có một người đang bẩm báo sự việc, nhưng biểu cảm của Liên Trầm có chút thờ ơ, ánh mắt cụp xuống, cũng không biết có nghe không.
“Trong cung Trưởng Công chúa rất nghiêm, thứ người hầu hạ bên ngoài biết không nhiều, miệng của người hầu bên cạnh rất kín, không hỏi ra được gì. Nhưng gần đây Trưởng Công chúa thực sự có chút thay đổi, bắt đầu từ khi trở về từ Thượng Thanh Tự. Còn nghe nói trong tay Trưởng Công chúa có thanh kiếm, Đoan Mộc Khởi đang điều tra thanh kiếm này.”
Liên Trầm dừng tay, mặt quạt dừng đong đưa, trên mặt quạt đen sì, tùy ý tô điểm thêm vệt đỏ như máu, trông vô cùng kỳ dị.
“Kiếm?” Đuôi mắt Liên Trầm hơi nhấc lên, gương mặt xinh đẹp như có thể đoạt tâm phách người.
Thuộc hạ đó trình lên một bức tranh.
Trên bức tranh vẽ chính là thiết kiếm của Thời Sênh.
Liên Trầm dùng quạt chống vào tranh, từ từ trượt xuống, thân kiếm từng chút từng chút lộ ra.
Thanh kiếm này…
“Đoan Mộc Khởi tra được gì rồi?”
“Không có.” Thuộc hạ lắc đầu, “Không ai từng thấy thanh kiếm này, thuộc hạ tự mình điều tra, cũng không có bất cứ thông tin gì.”
Đoan Mộc Khởi phí sức đi điều tra một thanh kiếm như vậy, khẳng định là có mục đích.
Bầu không khí có chút trầm mặc, hồi lâu, Liên Trầm chậm rãi lên tiếng, “Lui xuống đi.”
“Công tử?” Thuộc hạ nghi hoặc, cái này không điều tra nữa sao?
Liên Trầm kéo khóe miệng cười, đáy mắt như có vô số phồn hoa bung nở, đệm cho gương mặt hắn, càng đẹp đẽ hơn.
Vị bên trên đó đã bảo vệ nàng ta tốt như thế, hắn cũng không tra ra được bao nhiêu thứ.
Hắn có dự cảm, qua lại của hắn và vị Trưởng Công chúa này vừa mới bắt đầu.
…
Việc của Nhan Cẩm Tú rốt cuộc vẫn lan truyền ra trong thành. Lộ trần ở Thưởng Hoa Yến, dù chỉ là một chút, cũng đủ khiến người ta bàn luận.
Thời đại này, ngoài tay và mặt, chỗ khác của nữ tử lộ ra chính là không trung trinh, không trong sạch.
Loại lời đồn đại truyền miệng này, không dễ điều tra, dù Nhan Cẩm Tú có tức giận, cũng không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn, lén lút dạy dỗ những người nói hăng đó.
Thời Sênh chỉ nghe vài câu về việc này, cô đang bận thuyết phục Phụ hoàng cho mình dọn ra khỏi cung.
Cô muốn dọn khỏi cung, ở trong cung làm việc xem kịch không tiện đã đành, còn bỏ lỡ rất nhiều kịch hay.
Quan trọng hơn là, tiếp xúc của cô và Liên Trầm cũng sẽ ít đi rất nhiều. Lần này không có đường tắt, cô chỉ có thể hạ thủ từ trên người Liên Trầm.
Chỉ cần Liên Trầm đồng ý lấy cô, cô lại đi nói với Phụ hoàng, hai bên chèn ép, diễn chút bi kịch tình cảm ra, chưa biết chừng Phụ hoàng sẽ đồng ý.
Giờ nếu cô chạy tới bảo Phụ hoàng hạ chỉ gả mình cho Liên Trầm.
Phụ hoàng khẳng định sẽ cầm đao chém cô.
Ừm, quan trọng nhất là, cô cảm thấy Liên Trầm sẽ không dễ dàng lấy cô như thế, cho nên ý kiến của Phụ hoàng không hề quan trọng.
Quang trọng là tên thiểu năng Liên Trầm đó.
Dùng hết mọi thủ đoạn từ mềm mỏng đến cứng rắn suốt mấy ngày liền, Thời Sênh mới được phê chuẩn. Với mức độ cưng chiều cô của Hoàng thượng, phủ Công chúa đương nhiên là phải xây mới, nhưng đây lại không phải giới tu chân, lập tức có thể làm xong, phủ đệ này xây, phải tới năm khỉ tháng ngựa mới xong được.
Thời Sênh liền chọn một tòa phủ đệ trống gần Liên phủ, bảo người sửa sang lại một chút là được rồi.
“Phủ đệ này đã bỏ trống rất nhiều năm rồi, sao đột nhiên bắt đầu sửa lại?”
“Người gần đó đều dọn đi gần hết, cũng không biết ai nghĩ không thông như thế, lại muốn tới đây.”
Người vây xem đều là sợ hãi nhìn sang phía chếch đối diện.
Bên đó chính là địa bàn của Liên phủ, phủ đệ Thời Sênh chọn nằm chếch phía đối diện của Liên phủ, đi ra từ cửa chính chỗ cô, là có thể nhìn thấy cửa lớn của phủ Thừa tướng.
Sửa sang phủ đệ không tốn bao nhiêu thời gian, đợi phủ đệ sửa xong, Thời Sênh từ chối đội lớn của Hoàng thượng đưa tiễn.
Nhưng vì tốt lành, vẫn làm nghi thức đơn giản.
“Điện hạ, đây là quà mừng Liên phủ đưa tới.” Tiểu Huyên nâng một chiếc hộp gấm dài đi tới trước mặt Thời Sênh, thần sắc hơi cổ quái, “Vì sao vô duyên vô cớ, Liên Thừa tướng lại muốn tặng Điện hạ quà mừng?”
Liên Thừa tướng và Công chúa điện hạ cũng không giao thiệp gì với nhau…
“Sau này đều là hàng xóm mà, đương nhiên là tạo quan hệ.” Thời Sênh mở hộp gấm xem, là một bức tranh sơn thủy, lạc khoản là Liên Trầm.
Thời Sênh: “…”
Cái này cũng đủ tiết kiệm đấy.
Keo kiệt!
“Điện hạ, vì sao ban đầu người chọn chỗ này? Liên phủ này…” Không phải chỗ tốt!
Thời Sênh nhìn Tiểu Huyên một cái, Tiểu Huyên lập tức cúi thấp đầu, không nói thêm nữa.
Khí thế trên người Điện hạ càng ngày càng mạnh, chỉ một ánh mắt, một động tác, đã đủ để khiến người ta sợ hãi.
Thời Sênh hoàn toàn không biết Tiểu Huyên đang nghĩ gì, ánh mắt cô lướt trên bức tranh sơn thủy đó mấy cái, đối với loại đồ chơi nho nhã này, xưa nay cô vốn không có hứng thú gì, chuyển tay bảo Tiểu Huyên cất đi.
Tiểu Huyên đang chuẩn bị cầm đi, Thời Sênh lại gọi nàng lại, “…Treo nó vào thư phòng.”
Tiểu Huyên nghi hoặc nhìn về phía Thời Sênh, cánh môi động đậy, không lên tiếng, cúi người, quay đi.
Thời Sênh chuyển tới đây đã một tháng rồi, trong thời gian này cũng không ra ngoài, ở thế giới này quá nhiều người đi theo cô, động một cái là một đống người, cô từ chối cũng không được, mỗi lần ra ngoài giống như đi đánh trận vậy.
Ở lâu trong phủ, Thời Sênh có chút buồn chán, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Đem theo một đống nô bộc, từ cửa chính nghênh ngang ra ngoài, vì cô muốn đi dạo, cho nên không bảo người chuẩn bị xe ngựa.
Vừa xuống khỏi bậc, liền thấy Liên Trầm kéo trường bào màu đỏ đó từ trong phủ chậm rãi đi ra, trong tay phe phẩy một chiếc quạt gấp màu đen. Hắn hơi ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy thiếu nữ bị nô bộc vây quanh.
Hình như cô vừa đứng tới đó, vạt váy vẫn đang lay động, đôi mắt lấp lánh như sao đầy vẻ bình tĩnh, phản chiếu thân hình đẹp đẽ của hắn.