Chỉ cảm thấy có một thứ ấm nóng từ khoang miệng trượt vào trong cổ họng, thuận theo thực quản từ từ trượt xuống.
Cùng với sự ấm nóng đó, cô cảm thấy thân thể giống như bị một sức mạnh dịu dàng bao chặt lấy, Phượng Từ đã thả cô ra, khóe môi còn mang chút ánh nước lấp lánh, “Không cần sợ, thả lỏng.”
Thời Sênh không kịp nói gì, trước mắt liền tối đen.
Thời Sênh rơi vào trong bóng tối, trong chớp mắt, vô số con đường do lửa hình thành đan xen lẫn nhau hiện ra trước mắt cô, còn cô thì đứng trên một trong số những con đường đó.
Nơi quái quỷ gì đây?
Thời Sênh thử duỗi tay ra sờ vào những ngọn lửa đó, lửa xuyên thấu bàn tay cô, không có bất cứ cảm giác gì.
“Đánh chết hắn, hắn là quái vật!”
“Đừng chơi với hắn, hắn là quái vật.”
“… Hắn là quái vật.”
Thanh âm non nớt trẻ con từ phía trước mặt tầng tầng lớp lớp truyền tới.
Thời Sênh nhìn về phía trước, trên một con đường lửa nhỏ, mấy đứa trẻ đang vây quanh một đứa bé trai toàn thân bốc lửa, đứa bé đó đứng ở giữa, không hề động đậy, để mặc những vật thể sắc nhọn có góc cạnh đó đập lên người mình.
Trong nháy mắt trán và má liền bị thương.
Máu tươi đỏ thẫm theo má đứa bé trai chảy xuống, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt, nhưng nó vẫn không cất tiếng nói nào.
Những đứa trẻ ném đồ đó hình như bị dọa sợ rồi, cùng hét lên rồi bỏ chạy.
Thời Sênh đi lại gần đứa bé, nó dường như có chút cảm giác, nhìn về phía cô, thân hình Thời Sênh bỗng dừng lại, trong lòng hồ nghi, nó có thể nhìn thấy mình?
“Về nhà.” Tiếng quát mắng gượng gạo vang lên từ sau người cô, Thời Sênh quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đứng cách đó không xa, gương mặt đầy vẻ chán ghét nhìn về phía này.
Đứa bé cúi đầu, lau lau vết máu trên trán, từng bước từng bước đi về phía người phụ nữ, quang cảnh bỗng nhiên trống rỗng, bóng dáng một lớn một nhỏ cứ như vậy biến mất rồi.
“Đến cha mẹ thân sinh của ngươi cũng không cần ngươi, ngươi là đồ quái vật!”
“Ha ha ha, ngươi xem bộ dạng của nó có giống thú cưng bị vứt bỏ không? Nếu ngươi không phải là quái vật toàn thân bốc lửa, nói không chừng chúng ta còn có thể đại phát từ bi nhặt ngươi về nuôi đó.”
Thời Sênh quay đầu nhìn, trên một con đường lửa nhỏ khác, một đứa bé lớn hơn đứa vừa nãy một chút đang ôm đầu gối ngồi xổm trên đất, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Những người đó chế giễu một phen, lại bắt đầu dùng đồ vật ném cậu ta, có lẽ niềm vui của họ chính là như vậy, trên người sớm đã chuẩn bị sẵn đồ, đó là những viên đá được mài vô cùng nhọn, bất chấp tất cả ném lên mặt đứa bé trai.
“Đồ quái vật không ai cần…”
“Đồ quái vật không ai cần…”
Đứa bé trai luôn yên lặng, đột nhiên đứng lên, trong con ngươi trống rỗng toàn là hận ý đáng sợ, lửa trên người cậu ta bừng bừng, cuộn về phía mấy người đó, hai kẻ trong đó chạy chậm liền bị lửa dính vào, trong chớp mắt kêu lên thảm thiết, đám người còn lại đều bị biến cố này dọa sợ rồi, sợ hãi hoảng loạn chạy xa.
…
Tiếng mắng chửi giận giữ và tiếng kêu gào quẩn vào nhau, cậu bé hấp hối bò nhoài trên đất, lửa trên người rừng rực khiến cậu ta trông giống như là đang bị lửa thiêu bỏng.
Cảnh lại chuyển đổi lần nữa, cậu bé đã trở thành một thiếu niên, thiếu niên bị khóa sắt nhốt ở một phương tiểu thiên địa, thần sắc cậu ta không vui không buồn.
“Ngươi đúng là quái vật.” Trước mặt thiếu niên có một nam nhân mặc đồ trắng đang đứng, trên mặt y toàn là vẻ mừng như điên, “Quả nhiên nguy hiểm và cơ ngộ đều là cùng tồn tại, ha ha ha, bản tôn sau này xưng bá Tiên giới, nhất thống các giới chỉ trong nay mai.”
Nam nhân khống chế một con dao găm cắt một đường máu trên cổ tay thiếu niên, dao găm còn chưa cắt được bao xa thì biến thành tro bụi, sắc mặt nam nhân thay đổi, “Năng lực của ngươi lại tăng trưởng rồi.”
Nam nhân bấm quyết, dây khóa loạt soạt vang lên, mặt thiếu niên lộ ra đau khổ nhăn thành một nhúm.
“Quái vật, lần sau còn dám dùng lửa, cho ngươi biết lễ độ.”
Nam nhân lấy máu, cười điên cuồng bỏ đi, y không nhìn thấy thiếu niên phía sau ngẩng đầu lên nhìn, sự lạnh lùng trong đôi mắt đó… giống như nước hồ tháng mười hai lạnh lẽo, có thể đóng băng người ta ba thước.
Thời Sênh theo những con đường nhỏ đó đi qua đó, nhìn thấy sự sinh ra, trưởng thành, bị chán ghét, bị vứt bỏ, bị giam cầm của cậu ta.
Cuối cùng…
Phá kén mà ra.
Hắn trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất của Tiên giới, ai cũng muốn giết hắn nhưng không ai giết được.
Thời Sênh ngừng bước về phía trước, trong con mắt bình tĩnh gợn lên những cơn sóng không giống bình thường.
“Phượng Từ…”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, giây tiếp theo lại chế nhạo thành tiếng, đáy mắt ánh lên ngọn lửa đang nhảy nhót, khóe miệng hơi vểnh lên, vòng ra cánh cung nhạt nhạt, nhưng nụ cười đó lại không tới tầm mắt.
Đường nhỏ xung quanh bỗng biến mất, cô đứng trong biển lửa vô biên vô tận, lửa cháy rừng rực khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Giống như lúc cô mới đi tới thế giới này, lúc mở mắt ra cũng là một biển lửa mênh mông.
Chỉ là lúc này cô không cảm giác được nỗi đau đó, có chăng chỉ là một loại thân thiết rất dễ chịu.
Ngọn lửa như cá gặp nước, không ngừng đi vào trong thân thể cô, sửa chữa kinh mạch bị tổn hại của cô, chỗ đan điền bị lửa từng tầng từng tầng một bao lấy, lờ mờ có ánh sáng màu vàng tuôn ra từ bên trong.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong đan điền, kim quang đột nhiên tuôn trào, một luồng sức mạnh trong chớp mắt tràn trề như nước lũ chảy chảy cuộn trào trong cơ thể cô.
Một viên châu màu vàng mượt mà treo trong đan điền, xung quanh vây quanh bởi một vòng lửa, trông giống như kim đan treo lơ lửng trong biển lửa, hai bên không liên quan tới nhau, nhưng cũng không hề bài xích nhau.
Kim đan.
Đây chính là cảnh giới kim đan.
…
Thời Sênh mở trừng mắt, nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh mình, đột nhiên nhếch méo cười cười, thanh âm trong nhẹ từ từ lưu loát, “Phượng Từ… sau này, ta sẽ ở bên cạnh huynh cho đến khi sinh mệnh huynh kết thúc.”
Cho tới khi sinh mệnh huynh kết thúc.
Đây là lời cam kết duy nhất cô ấy có thể cho hắn.
Phượng Từ ngây ra một lát, mắt chớp chớp mấy cái, sau đó trong lòng tuôn ra hết tầng này tới tầng khác rung động rộn ràng, đây là lần đầu tiên cô trả lời hắnthẳng thắn như vậy.
“Ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, bất luận bao lâu.” Phượng Từ nghiêm túc nói.
Thời Sênh cong cong mi mắt, nghiêng nghiêng đầu, “Cái huynh cho ta ăn là gì?”
Cô không chỉ hồi phục tu vi mà còn đột phá kim đan rồi, hơn nữa…
Thời Sênh giơ giơ tay, một vùng lửa nhỏ phần phật xuất hiện.
Cô còn có thể dùng ngọn lửa của Phượng Từ.
“Ta cũng không biết đó là gì…” Phượng Từ mơ màng lắc đầu, “Nhưng nó rất có tác dụng, sau này dù nàng ở đâu, ta cũng có thể tìm được nàng, cũng không ai có thể sát thương nàng nữa.”
Thời Sênh sờ sờ vị trí trái tim, không biết vì sao, cô có cảm giác thứ mà Phượng Từ cho cô ăn đã… hòa tan vào trong trái tim mình.
“Tiểu Thù, sau này nàng không thể rời xa ta.” Phượng Từ đưa tay ôm Thời Sênh vào trong lòng.
Có thể là vì trong thân thể cô có một phần của hắn nên giờ hắn sẽ không xuất hiện tình hình mất khống chế như lần trước nữa, chỉ là có lúc vẫn không chịu được muốn giữ chặt cô, may mà hắn có thể khống chế đượcchút suy nghĩ đó.
Thời Sênh không vùng vẫy, để mặc hắn ôm, dù cô đã đột phá kim đan nhưng giờ vẫn không có chút sức lực nào, còn có cảm giác mệt mỏi vì tiêu hao quá độ.
Cũng không biết có phải vì thứ mà Phượng Từ cho cô ăn không nữa.