Mục lục
Boss Là Phụ Nữ - Mặc Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Sênh và Thư Tuyệt còn chưa tới WC, ở ngay chỗ rẽ đã gặp Trần Lục và Trình Minh.

Trần Lục bị Trình Minh nửa ôm lấy, một tay bụm mặt, tóc mái che mất ánh mắt và khuôn mặt của hắn.

Đứng đối diện bọn họ là Nhiếp Thành, Nhiếp Thành nhìn có vẻ rất tức giận.

"Trình Minh, hắn có cái gì tốt?" Nhiếp Thành chỉ vào Trần Lục, gầm lên với giọng khàn khàn, trong ánh mắt ánh lên vẻ dữ tợn.

Trình Minh gần như là rít từ trong kẽ răng mấy tiếng, "Còn tốt hơn anh."

Nhiếp Thành đột nhiên cười nhạt, giọng nói châm chọc, "Là hắn câu dẫn cậu đúng không?"

"Nhiếp Thành!" Trình Minh gầm lên.

"Tôi nói trúng rồi?" vẻ châm chọc Trên mặt Nhiếp Thành càng nặng hơn, "Cậu vẫn luôn không cưỡng lại được sự câu dẫn của người khác mà. Có phải đã lên giường nên muốn phụ trách đúng không? Trình Minh, sao cậu chẳng có chút tiến bộ nào thế?"

Thời Sênh thực sự không rõ Nhiếp Thành và Trình Minh có ân oán gì, thế nhưng hai người đã chia tay, Nhiếp Thành một bộ dáng như đánh ghen là có ý gì?

Thư Tuyệt biết Thời Sênh đang suy nghĩ gì, ở bên tai cô giải thích, "Nhiếp Thành ngoại tình... bị Trình Minh bắt được. Sau khi hai người chia tay, Nhiếp Thành còn dây dưa Trình Minh một đoạn thời gian."

"Hắn còn ngoại tình?" Tên nam chính công này cũng thật được đấy.


Thanh âm của Thư Tuyệt nhạt nhẽo, "Hắn luôn nói là bị người hãm hại, nhưng cái này đã là sự thực, Trình Minh sẽ không tiếp nhận một người không trung thành với mình."

"Đủ rồi!" Trần Lục vẫn cúi đầu đột nhiên quát to một tiếng. Anh ta ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thành, gằn từng chữ một: "Anh nói tôi như thế nào không quan hệ, thế nhưng anh không thể nói anh ấy. Anh dựa vào cái gì chứ?"

"Tao dựa vào cái gì à? Chỉ bằng tao là người trước của hắn." Nhiếp Thành dường như rất tự hào, "Lần đầu tiên của hắn chính là cho tao, như vậy có đủ hay không?"

"Bốp!"

Sau một tiếng này, không gian yên tĩnh lại một cách quỷ dị, đầu Nhiếp Thành lệch sang một bên. Hắn từ từ đưa tay, sờ sờ gò má tựa hồ không thể tin được.

Trình Minh đánh Nhiếp Thành xong, hoàn toàn không hối hận, chửi rủa một tiếng, "Ông đã sớm muốn đánh nhau với mày."

"Nhiếp Thành, trước đây nể mặt thời gian chúng ta qua lại với nhau nên tôi mới nhịn anh lâu như thế. Nhưng anh lại lần lượt được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ tôi rất dễ bắt nạt lắm đúng không?"

"Trình Minh, cậu vì nó mà đánh tôi?" Nhiếp Thành chỉ vào Trần Lục, chất vấn, "Cậu lại vì nó mà đánh tôi ư?"

Trình Minh không nói tiếp, ngược lại nói một chuyện khác, "Đêm hôm đó, là anh giật dây làm đúng không? Còn nghĩ là tôi không biết sao?"

Sắc mặt Nhiếp Thành hơi thay đổi.

Trên mặt Trình Minh lạnh thêm, "Nhiếp Thành, anh quá coi thường lực ảnh hưởng của tôi. Trình Minh tôi muốn tra một người, chưa bao giờ không tra được."

Nhiếp Thành tựa hồ có chút bối rối, "Trình Minh... Anh... Anh là muốn làm hòa với em."

"Làm hòa? Anh vứt thằng bạn tình của anh đi đâu rồi? Ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi sao?" Trình Minh khinh thường hừ lạnh, sao trước đây hắn lại thích một người như vậy chứ.

Hiện tại chỉ cần nhìn cũng thấy ghê tởm.

Trình Minh ôm Trần Lục đi ra ngoài, "Tự giải quyết cho tốt."

Ở bên ngoài đụng vào Thời Sênh, Trình Minh khẽ gật đầu, "Để cô chê cười rồi, đi thôi."

Thời Sênh liếc mắt nhìn Nhiếp Thành bên kia một cái, đúng lúc thấy Tạ Ngôn từ một đầu khác đi ra, vẻ mặt có chút cổ quái nhìn Nhiếp Thành, sau đó xoay người chạy.

Nhiếp Thành đại khái cũng phát hiện Tạ Ngôn, cũng không đoái hoài tới Trình Minh nữa, vội vàng đuổi theo.

Đi tới địa phương nhiều người, Trình Minh buông Trần Lục ra, gọi phục vụ cầm túi chườm nước đá, giúp hắn ta chườm mặt.

Tống Manh Tử ôm đồ uống, chen đến bên người Thời Sênh, "Chuyện gì thế?"

"Tiền nhiệm gặp đương nhiệm." Thời Sênh dùng năm chữ khái quát.

Tống Manh Tử mờ mịt một giây.

Người trước của Trình Minh là ai, Tống Manh Tử cũng biết, nhưng cô không thích Nhiếp Thành, người đàn ông này luôn nhằm vào cô.

Khi hắn và Trình Minh còn đang qua lại, hắn đã luôn thích nhằm vào cô.

Cũng bởi vì có đôi khi cô sẽ cùng Trình Minh tỏ ra rất thân thiết.

Lúc hắn và Trình Minh chia tay, bọn họ gặp nhau ở công ty, Nhiếp Thành vẫn là nhằm vào cô. Thật không hiểu nổi tại sao một người đàn ông mà bụng dạ lại hẹp hòi như thế.

...

Bữa cơm này không vui vẻ lắm, Trình Minh nói lần sau sẽ mời bù, sau đó hắn và Trần Lục vội vã rời khỏi.

Em gái Tống Manh Tử có hẹn, cũng chạy nhanh như làn khói.

Thời Sênh và Thư Tuyệt hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, tai Thư Tuyệt hơi đỏ lên, dời di tầm mắt trước.

"Anh đưa em về nhà đã." Thư Tuyệt vừa mở cửa xe vừa nói.

"Hả? Không phải nói đêm nay ngủ ở nhà anh sao?" Cái này không giống với kịch bản nha, anh không được sửa loạn như thế! Chúng ta cứ diễn theo kịch bản cũ đi.

Thời Sênh không chịu lên xe, vịn cửa xe nhìn Thư Tuyệt, "Em mặc kệ, em sẽ ngủ cùng anh."

Thư Tuyệt trầm mặc vài giây, "Em cần phải lấy quần áo để tắm rửa."

Thời Sênh: "..."

Sao không nói sớm!

Tại sao lại nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế?

"Kỳ thực em mặc của anh cũng không thành vấn đề." Thời Sênh nháy mắt, bắt đầu đùa giỡn Thư Tuyệt.

Thư Tuyệt nhớ lần trước cô mặc quần áo của mình, cảnh kia...

Vì không thể tùy lúc tùy chỗ xấu mặt được, Thư Tuyệt đen mặt đẩy Thời Sênh lên xe, đưa cô trở về. Thời Sênh đi lên lầu cầm quần áo, hắn chờ ở dưới lầu.

Lúc Thời Sênh xuống lầu, gặp phải chú Cường, lại mất một hồi hàn huyên.

"Con gái, gần đây cháu bận rộn gì sao? Đi sớm về trễ, chẳng bao giờ thấy được người?" Chú Cường và Thời Sênh cùng nhau xuống lầu.

"Vội vàng hẹn hò ạ!"

"Ồ, con gái đã có bạn trai rồi cơ đấy." Chú Cường cười to hai tiếng, "Đừng để cho người lừa, phải sáng mắt vào nhé!"

Thời Sênh tỏ vẻ ngoan ngoãn, "Dạ, cháu biết." Phượng Từ sao có thể lừa cô được chứ?

Xuống đến dưới lầu, chú Cường và Thời Sênh đều không mang theo chìa khóa cửa, đi lên rất phiền phức, chú Cường gõ cửa nhà bà Dương, nhưng gọi nửa ngày cũng không có ai mở cửa.

"Khả năng không có ở nhà, chú lên lấy chìa khóa vậy." Chú Cường nói thầm một tiếng, xoay người muốn lên lầu.

Thời Sênh kéo ông lại.

"Sao vậy con gái?"

"Chú Cường, chú có ngửi thấy một mùi gì lạ không?" Thời Sênh hỏi chú Cường.

Chú Cường hít hít mũi mấy cái, "Hình như đúng là có... mùi gì hôi hôi ấy?"

Thời Sênh chỉ chỉ cánh cửa mà chú Cường vừa gõ, "Mùi là từ bên trong phát ra, bà Dương không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

Thời Sênh biết đó là cái mùi gì.

Mùi thi thể thối rữa.

Chú Cường vừa nghe, tỉ mỉ nhớ lại, mấy ngày nay hình như không thấy bà Dương thật. Ông vội vàng gõ cửa, thực sự không có ai ra mở. Ông liền chạy đi tìm thêm vài người. Mọi người thương lượng một chút, trực tiếp tông cửa đi vào.

Cửa vừa mở ra, cỗ hôi thối càng nồng hơn.

Chú Cường và hai người đàn ông đi vào trước, tìm được xác chết đã bắt đầu thối rữa, chảy nước ở trong phòng ngủ, một người trong đó lập tức lao ra ngoài nôn thốc nôn tháo.

Chú Cường nhìn khá hơn một chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, "Báo cảnh sát, báo cảnh sát..."

Thời Sênh đi ra ngoài nói cho Thư Tuyệt một tiếng rồi mới trở lại. Cảnh sát đã đến, đang khảo sát hiện trường.

Cuối cùng kết luận là bà Dương chết do phát bệnh, không phải bị giết.


Với thời tiết không quá nóng như hiện nay, bà Dương có lẽ đã chết vài ngày rồi thi thể mới bắt đầu hư thối.


Cảnh sát liên hệ người nhà của bà Dương, nhưng mà những người đó có kẻ không nghe điện thoại, có kẻ nhận được điện thoại rồi cũng không có phản ứng gì.


Cuối cùng, người của tiểu khu không nhịn được, thương lượng góp vốn cử hành tang lễ cho bà Dương. Thời Sênh cũng góp một phần tiền. Người của tiểu khu nghĩ một cô gái kiếm tiền không dễ dàng nên không nhận của cô. Cuối cùng Thời Sênh đành lén nhét tiền vào trong túi chú Cường.


Có đôi khi, người thân so ra còn kém một đám người xa lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK