Vừa mới sắp xếp xong việc này, thiết bị cá nhân của Thập Phương lại phát ra một tiếng báo.
Anh ta click mở, khóe miệng lập tức giật giật.
Gia chủ đại nhân giờ còn có tâm thư thêm chương mới.
Thập Phương là người mà Thời Sênh tín nhiệm nhất, anh ta biết gia chủ nhà mình lúc rảnh rỗi thì hay làm gì nhất.
Ba tháng trước drop truyện, giờ lại thêm chương, một đám fan nhỏ sôi trào lên.
[Trời ơi là trời, Đại Đại sống lại rồi.]
[Đại Đại, rốt cuộc chị đã thêm chương, hu hu hu, em chờ vất vả quá!]
[Blablabla…]
[Chương mới nhất của Đại Đại cho nữ chính sắp toi đời rồi, tôi chắc chắn áng văn này nữ chính sẽ bị đá xuống sân khấu, đau lòng cho đám nữ chính bị Đại Đại tra tấn.]
[Vẫn là cách viết quen thuộc, hương vị quen thuộc, không có gì thay đổi.]
[Căn cứ theo suy luận trước đó, truyện này hơn phân nửa sẽ hố, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.]
[Lầu trên miệng quạ đen vừa thôi, Đại Đại xin đừng hố, dù nữ chính chết bọn em cũng nhận, tuyệt đối đừng hố!]
Thập Phương xem hết bình luận, đại đa số đều là câu “Rốt cuộc Đại Đại cũng thêm chương”, cũng có một số ít người thảo luận về cốt truyện.
Thập Phương thở dài, những người này nếu biết tác giả là Thời Sênh – người mà bọn họ chỉ hận không thể chết ngay lập tức, không biết họ có bị tức chết không nữa.
Thời Sênh thêm chương mới xong mới chậm rì rì ra ngoài xem đám hải tặc kia. Phân đội tự nổ lúc trước đã làm bọn chúng tổn thất không nhỏ, lúc này đội ngũ của hải tặc đã giảm bớt kha khá.
Thời Sênh cân nhắc xong lại phái thêm một đội tự bạo nữa đi.
Cô click mở thiết bị gọi Thập Phương, phân phó anh ta đi nổ chết bọn chúng.
Thập Phương: “…” Gia chủ, cô chơi cái này nghiện rồi đúng không?
Thập Phương uyển chuyển nhắc nhở: “Gia chủ, chúng ta không còn nhiều trí thông minh nhân tạo lắm.”
Ngài cứ chơi kiểu này thì ai mà chịu nổi sự tiêu xài của ngài chứ?
“Sợ cái gì, bên chỗ Liên minh đầy.” Thời Sênh bày ra vẻ mặt chẳng sao hết.
Thập Phương: “…” Liên minh có nhiều thì liên quan gì tới bọn họ chứ?
Khoan đã!
“Gia chủ, không phải cô lại tính toán đi cướp đặc chiến đội của Liên minh đấy chứ?” Thập Phương kinh hồn táng đảm hỏi.
Thời Sênh nghiêm túc, “Tôi không phải loại người như thế.”
Ngài không phải người như thế thì trên thế giới này chẳng còn ai như thế nữa! Gia chủ, giữ mặt mũi chút đi!
“Anh càng ngày càng thích nói những lời vô nghĩa, mau đi làm đi.” Thời Sênh cắt đứt cuộc nói chuyện.
Thập Phương cạn lời nhìn trời, phân phó người đi điều một nhóm cơ giáp tự lái tới, loại cơ giáp này không cần người thao tác mà dựa theo trí thông minh nhân tạo điều khiển, Liên minh phát minh ra thứ này là dùng làm đội cảm tử.
Nhưng giá chế tạo của thứ này cũng rất cao, chỉ có Liên minh mới có đủ năng lực sản xuất.
Thập Phương cảm thấy đau như cắt thịt mình ra vậy, thứ này bị gia chủ dùng làm bom mở màn, quá lãng phí!
Đám hải tặc bên kia còn chưa kịp ra chiến tuyến thì một đáp cơ giáp đã vọt tới, mấy vụ nổ trước đó vẫn còn khiến bọn chúng sợ hãi trong lòng, vì thế thấy một đám cơ giáp phi tới thì sợ tới mức mãi không hoàn hồn.
Cuối cùng, nhờ có chỉ huy tối cao của đám hải tặc là Mạc Thác ra mệnh lệnh mới có thể tránh được tổn thất không thể cứu vãn.
Loại tập kích tự sát tập thể này còn dùng quang minh chính đại như thế, bọn hải tặc tỏ vẻ chúng nên lui về thì hơn.
Liên minh còn không dám trêu vào vị kia, bọn họ có thể chọc nổi sao?
Nhưng Quan chỉ huy Mạc Thác lập tức xử trí mấy kẻ làm dao động lòng quân, lúc này không còn ai dám nói lui lại nữa.
Nhưng cũng có không ít người oán thán họ, đây rõ ràng là đem tính mạng ra làm trò đùa.
“Không hiểu nổi Quan chỉ huy Mạc Thác nghĩ gì mà lại đùa giỡn với mạng sống của nhiều người chúng ta như thế.”
“Người ta giờ là Quan chỉ huy, chúng ta không thể không nghe.”
“Thật là con mẹ nó…”
“Không xong, không xong… Vị kia của Thời gia đột nhiên gửi tin cho chúng ta, nói cô ta muốn tới đây làm khách.” Một hải tặc đột nhiên chỉ vào màn hình, hét lên.
Mọi người nhìn về phía màn hình, đồng thời liền thấy câu nói kia xuất hiện trên đó.
Tất cả đều lâm vào trầm mặc, một hồi lâu sau mới có người lẩm bẩm nói: “Cái này là có ý gì nhỉ?”
Tới làm khách?
Đầu óc bị chập à?
Đầu óc Thời Sênh có bị chập không thì họ không biết, nhưng Quan chỉ huy Mạc Thác thì chắc chắn là bị điên rồi, hắn lại đồng ý với vị kia, còn bảo bọn chúng chuẩn bị nghênh đón nữa.
WTF?
…
Thời Sênh chỉ dẫn theo mình Phượng Từ đi gặp người. Mạc Thác tự mình ra đón con. Con người Mạc Thác rất cao lớn, thô kệch, cả người lộ ra cơ bắp.
“Thời gia chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Mạc Thác duỗi tay ra bắt với Thời Sênh, ngữ khí trầm ổn, không nghe ra có bất kỳ cảm xúc đặc biệt gì.
Thời Sênh không thích loại đàn ông như gã, cô vẫn thích kiểu nhỏ xinh như Phượng Từ hơn.
Quả nhiên, vợ mình vẫn là đẹp nhất.
“Ngưỡng mộ đã lâu thì không cần, trong trường hợp như này, tôi không thích nghe lời nói dối kiểu ấy.” Thời Sênh không duỗi tay, cô mà dám duỗi tay, Phượng Từ chắc chắn sẽ triển khai chế độ giết chóc ngay lập tức.
Cánh tay Mạc Thác cứ treo ở giữa không trung vô cùng xấu hổ, sắc mặt gã hơn biến đổi, sau đó bình thản thu tay lại, “Mời Thời gia chủ vào trong.”
“Không cần.” Thời Sênh móc kiếm ra, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Hôm nay tôi tới để giết chết anh, không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đánh đi. Bảo bối, đứng ra xa chút.”
Câu sau là nói với Phượng Từ.
Phượng Từ ngoan ngoãn gật đầu, lui ra bên ngoài.
Đám hải tặc chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như thế này, ngay cả phụ nữ cũng không thể đẹp bằng hắn. Toàn thân hắn như được phủ một lớp ánh sáng, thần thánh, phi phàm, như thể lúc nào cũng có thể phổ độ chúng sinh.
Nhưng khi hắn tới gần, ánh mắt đảo qua, mọi người lại có cảm giác như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, sợ hãi vô hình lan tràn ra từ trong đáy lòng họ. Mọi người chật vật lùi về sau, nhường ra cho hắn một khoảng trống.
Chàng trai này sao thế?
Nhìn xa như một tiểu thiên sứ, sao tới gần lại cmn đáng sợ như thế?
Lúc này Mạc Thác làm gì có thời gian đi chú ý xem Phượng Từ đã tạo ra bóng ma tâm lý cho đám hải tặc như thế nào.
Thời Sênh nói ra tay là ra tay, câu nói kia căn bản không phải hỏi ý kiến của gã mà chỉ là thông báo đơn phương cho hắn biết mà thôi.
Thời đại này, đại đa số người đều dựa vào cơ giáp, làm gì còn có ai đánh lộn chân tay như thế này, thế mà vị này lại nhất định phải đánh lộn kiểu đó.
“Keng!”
Thiết kiếm chém lên kim loại, ánh lửa bắn ra, không biết lửa bén vào cái gì mà một đám cháy bùng lên.
Mạc Thác đứng đối diện với Thời Sênh qua đám cháy.
Váy đen của thiếu nữ tung bay, ánh lửa nhảy lên trong mắt cô, gương mặt tinh xảo tràn đầy kiêu ngạo.
Mạc Thác thở hổn hển, không hề có tâm tình thưởng thức thiếu nữ đứng trước mặt mình đẹp tới mức nào, gã chỉ biết người này thực sự tới để giết mình.
Ánh mắt gã nhìn tới một cánh cửa, xuyên qua cánh cửa kia là sẽ tới nơi đỗ cơ giáp.
Hắn siết chặt nắm tay, chạy về phía bên kia.
Thời Sênh vung thiết kiếm, kiếm khí lướt qua ngọn lửa tạo ra một con rồng lửa bắn về phía Mạc Thác. Sau lưng truyền tới cảm giác nóng rực làm cho hắn phải phát huy tốc độ nhanh nhất đời mình, vọt qua bên kia cánh cửa.
Hỏa long cũng mạnh mẽ xông vào, bên trong vang lên tiếng nổ kịch liệt, toàn bộ cửa khoang bị thổi bay.
Thân ảnh Mạc Thác xuất hiện bên kia màn lửa, vọt tới vị trí trong cùng.
Thời Sênh híp mắt, cô lấy Thần Hành ra, nhanh chóng điểm vào cái, toàn bộ hệ thống của tinh hạm đột nhiên đình chỉ hoạt động, ánh sáng biến mất, chỉ có đèn báo động và lửa lớn đang cháy hừng hực.