Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247
*********************************
Trình Thục Ngọc là kẻ chỉ bắt nạt được người nhà, bây giờ ở nơi ăn thịt người không nhả xương như nhà tù, bà ta
liền giống như một c1on chim cút
nhát gan, một câu nói của quản giáo thôi, bà ta liên sợ đến mức cả người run rẩy.
Bà ta khóc lóc nói vớ0i Cảnh Kiệt: “Tiểu Kiệt, còn nhìn thấy rồi đấy, mỗi ngày mẹ đều phải sống như thế này. Mẹ là
mẹ đẻ của con, con nhẫn tâm khiến mẹ p1hải chịu nỗi khổ này sao?”
Đôi mắt Cảnh Kiệt đã ngấn lệ rồi, một lúc lâu sau cậu mới nói: “Vậy… còn bố thì sao?”
2Trình Thục Ngọc nghĩ đến Cảnh Học An, lông tơ dựng đứng lên, vẻ mặt kinh hãi.
“Tiểu Kiệt, cứu mẹ với, mỗi đêm mẹ đều mơ thấ6y bố con đến tìm mẹ đòi mạng, mẹ… mẹ đều không dám ngủ. Mẹ
đã mất ngủ mấy ngày liền rồi. Tiểu Kiệt, bố con đã chết rồi, con chỉ c9òn mẹ thôi, mẹ thề, mẹ sẽ chăm sóc con nửa
đời còn lại. Con cứu mẹ ra ngoài có được không?”
“Con còn có chị.” Cảnh Việt nói rõ ràng và chắc chắn như đinh đóng cột.
“Không không không… nó không phải chị gái con, nó chỉ là đứa con gái nhà họ Cảnh chúng ta nuôi dưỡng thôi, còn
và nó không có quan hệ huyết thống. Con tưởng rằng nó sẽ đối tốt với con à? Nó chỉ thấy con có giá trị lợi dụng mà
thôi. Mẹ đã xem trên ti vi rồi, đội Shadow của con giành được giải nhất đúng không? Bây giờ con đã là quán quân
quốc gia rồi, còn có rất nhiều fan hâm mộ. Lẽ nào con muốn fan của mình biết được con là một người không quan
tâm đến sự sống chết của mẹ ruột mình hay sao?”
Cảnh Kiệt thoáng sững sờ, cậu nhìn Trình Thục Ngọc bằng ánh mắt đầy thất vọng, nói: “Không có.”
Trình Thục Ngọc rất thất vọng vì Cảnh Kiệt mãi mới thốt ra được một câu, mà câu này lại rất khó nghe.
“Cảnh Kiệt, mẹ là mẹ của con mà, sao con có thể thấy chết mà không cứu? Con như vậy sẽ bị sét đánh đấy!”
Mặt Cảnh Kiệt đỏ bừng, nhưng lại ngơ ngác không nói nên lời.
Cảnh Thiên không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng bắt đầu phản pháo: “Yên tâm đi, bà cũng chỉ bị giam lại thôi,
phán bà tù chung thân không nặng không nhẹ. Bà giết chồng giết con mà còn không bị sét đánh, Cảnh Kiệt ngoan
như vậy, sao có thể bị sét đánh được?”
“Nó để mẹ đẻ của mình ngồi tù, đã lâu như vậy rồi mới đến thăm, nó chính là đồ bất hiếu, bất hiếu sẽ bị sét đánh!”
“Ôi,thể con gái ngoan Đế An Nhiên của bà thì sao?Không phải nói là sẽ để bà làm Vương phià?Hùng hồn dỗ dành bà đi hại chết
chồng và con gái của mình,giúp Đế An Nhiên lấy mảnh đất,còn vì giúp cô ta mà chạy đi ăn vạ ngoài phố.Ngầu như vậy sao không
đi ăn vạ đường tàu luôn đi?Quan trọng là bà hy sinh nhiều như vậy,ngôi vị Vương phi của bà đâu?Ngoài con trai bà đến thăm bà ra
thì cô công chúa kia đâu?”
Trình Thục Ngọc được chứng kiến uy lực của nhà họ Đế rồi,kể từ khi Cảnh Thiên trở về nhà họ Đế,người nhà họ Đế đến giờ cũng
chưa hành động mà bà ta đã nhà tan cửa nát rồi.Bà ta đã biết Cảnh Thiên bóp chết bà ta dễ như bóp một con kiến từ lâu.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Cảnh Thiên,Trình Thục Ngọc biết rằng dù bà ta có cầu xin Cảnh
Thiên thế nào đi chăng nữa,cô cũng sẽ không bao giờ giúp bà ta.Mà bây giờ bà ta đangởtrong tù,đã không thể càng tệ hơn hiện tại
được nữa.Bây giờ bà ta đang sống không thấy ánh mặt trời,sống không bằng chết,vậy thì bà ta còn gì mà phải sợ nữa đây?
Không tranh được cái ăn thì cũng phải tranh chút khí thế,Trình Thục Ngọc đập bàn:“Cảnh Thiên,con khốn nhà mày,mày có tư cách
gì mà nói tao?Dù tạo có làm gì thì tao cũng là mẹ mày hai mươi năm,không có tao thì mày đã chết từ lâu rồi.Bây giờ mày có bản
lĩnh rồi,hại cả nhà tao tan cửa nát nhà,tạo cũng không tính số với mày,mày lại còn dám ly gián quan hệ của hai mẹ con chúng tạo.
Sao mày có thể độc ác như vậy?”