Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm đi, tôi không bị ngu.”


Người phụ nữ nghe vậy, không nhịn được mà bĩu môi.


Lại còn không ngu.


Bà ta 3như thế này, nhìn cái là biết ăn vạ, sao cô gái này lại thật thà đến mức muốn chăm sóc cho bà ta vậy chứ?


“Thế… Bây giờ c1ô sẽ đưa tôi đến bệnh viện à?” Người phụ nữ hỏi thăm dò.


“Không được, tôi vẫn phải đến trường quay. Tôi bảo tài xế đưa chị 9đi vậy, tôi tự bắt xe sang đó.” “Cô không thể để
muộn một chút rồi hẵng đi à?”


Người phụ nữ nhấp nhổm. Bà ta hao tâm tốn sứ3c như vậy là vì cái gì?


“Không được, nếu để lát nữa đi thì sẽ muộn mất. Đến muộn thì đạo diễn sẽ trừ tiền cát xê của tôi.” 8Cảnh Thiên nói
như thật. Miệng người phụ nữ giật giật: “Cô đã đi Rolls Royce rồi mà còn sợ đạo diễn trừ tiền cát xê à?” “Chị gái ạ,
xe này là của nhà chồng tôi chứ có phải của tôi đầu. Nhà chồng tôi giàu nhưng không có nghĩa là tôi cũng giàu.”


Người kia im lặng rất lâu.


Cảnh Thiên đang tưởng lương tâm của chị gái ăn vạ này trỗi dậy, người ta lại đâm mạnh vào ngực chính mình.


Như bị nhồi máu cơ tim.


“Chị gái ạ, tôi đã bảo là tôi không có nhiều tiền rồi mà. Chị gãy xương thì tôi còn lo được, chị mà đấm vỡ tim rồi thì
tôi không lo nổi kiểu ăn vạ này đâu.”


“Cô… cô lấy chồng rồi à?” Người phụ nữ tỏ ra thất vọng.


Cảnh Thiên vén tóc rồi cười như yêu nghiệt: “Tôi xinh đẹp thế này, lấy chồng rồi là chuyện rất bình thường mà.”


“Thể… nhà chồng cô có đối xử tốt với cô không?”


Cảnh Thiên càng cười tươi rói, thậm chí còn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh người ta, nghiêng đầu nhìn bà ta và hỏi:


“Nếu tôi sống không tốt thì chị nuôi tôi à?”


“Nuôi!” Người phụ nữ gật đầu một cách nghiêm túc: “Tôi nuôi chứ! Tôi ăn… Tôi bị cô đâm phải mà cô cũng muốn
nuôi tôi một trăm ngày, chứng tỏ cô là cô gái tốt bụng nhất trên thế giới này. Nếu nhà chồng cô đối xử với cô không
tốt, tôi sẽ nuôi cô!”


“Không cần đâu, để tôi nuôi chị cho. Bởi vì nhà chồng tôi giàu lắm.”


Người phụ nữ nằm trên mặt đất nhảy dựng lên, giận dữ “Giàu thì làm sao? Giàu thì có thể đối xử bạc bẽo với con
dâu nhà mình à? Cô gái, tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là loại người đó đấy! Cô đừng nói nữa, cô ly hôn với ông
chồng của cô đi, sau này tôi nuôi cô.”


“Chị lấy gì nuôi tôi? Chị có tiền đâu.” “Không có tiền, tôi bán máu cũng sẽ nuôi cô!”


Người phụ nữ có chiều cao tương đương với Cảnh Thiên, nhưng bà ta lại đi một đôi giày cao gót tận 10cm. Còn
Cảnh Thiên hôm nay đi một đôi giày bệt, vì phải quay phim nên cô mặc luôn đồ mà mình thích, vì vậy trước mặt
người phụ nữ này, Cảnh Thiên thấy mình thấp hơn bà ta một khúc.


Người phụ nữ kia đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về đầu Cảnh Thiên.


Cảm giác mềm mại đó khiến mắt người phụ nữ sáng rực như sao.


Phổi với khuôn mặt bình thường của bà ta, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.


“Thế… bây giờ chị bình thường lại rồi à?”


Cảnh Thiên nhìn người phụ nữ đứng dậy còn cao hơn cả mình, cười một cách chân thành.


Cô rất ít khi có thành ý với ai, người phụ nữ này rất thú vị, bà ta là một ngoại lệ.


Gần như cùng lúc Cảnh Thiên nói dứt câu, người phụ nữ lại trượt xuống cái vèo, nằm ngay xuống đất.


“Ối chao ơi, ban nãy chắc là xương tôi hồi quang phản chiếu đấy, giờ gãy thật rồi.”


Xương mà cũng hồi quang phản chiếu được?


Giỏi đấy!


“Thế thì anh đưa chị ta đến bệnh viện đi.”


Cảnh Thiên nhìn sang tài xế, dặn dò.


“Thế sao được? Cậu ba chỉ bảo tôi đi với mợ, nếu mợ bắt taxi rồi gặp phải chuyện gì thì tôi làm sao ăn nói với cậu ba?”


“Không sao không sao, cô gái à, chúng ta dễ nói chuyện mà: “Tôi ngồi xe của cô cùng đến trường quay, sau đó cô lại đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK