Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nên sau khi Để Tịnh Hiên phát bệnh, cho dù là phát bệnh ở đầu, bà đều sẽ để ông nằm xuống ngay lập tức, cho
uống thuốc rồi không cho ôn3g nhúc nhích một chút nào, đến khi thuốc phát huy tác dụng hoàn toàn, một tiếng sau mới cho ông đứng dậy.
Tạ Thanh Nghiên liếc nhì1n lọ thuốc trong tay Bạch Chinh, bây giờ chỉ còn lại năm viên. Nếu may mắn thì năm
viên thuốc này có thể duy trì được hai năm, nếu không m9ay thì chỉ có thể duy trì được vài tháng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt và đôi lông mày cố gắng muốn giãn ra nhưng vẫn khẽ cau lại của Để 3Tịnh Hiên, Tạ Thanh
Nghiên biết cơn rung tâm thất của ông vẫn chưa dừng lại. Tạ Thanh Nghiên vô cùng đau lòng, dùng khăn mặt mềm
lau khô m8ồ hôi trên mặt Để Tịnh Hiên rồi hỏi: “Có phải là khó chịu lắm không?” “Hết khó chịu rồi, chỉ là hơi mệt,
lát nữa là ổn thôi.”
Tạ Thanh Nghiên áp tay lên bàn tay đã siết lại thành nắm của ông, bà không nói gì nữa, cứ im lặng ở bên ông.
Bà không biết rung tâm thất khó chịu đến mức nào, bà chỉ biết rằng sau mỗi lần ông phát bệnh, dù có uống thuốc
thì cũng phải chờ rất lâu mới có thể đỡ hơn.
Người bị trúng đạn vẫn có thể không nên một tiếng, mặt không biến sắc mà lấy viên đạn ra, nhưng lần nào phát
bệnh cũng đau đớn đến mức mặt trắng bệch tái xám.
Tạ Thanh Nghiên không dám thở mạnh, cũng không dám thể hiện sự buồn thương của mình. Bà chỉ ngồi trên sàn
im lặng.
Hơi ấm từ sàn nhà dần tỏa ra khiến phần lưng của Để Tịnh Hiên ấm áp. Rõ ràng đã là mùa xuân rồi, còn đắp chăn
dày nhưng tay Để Tịnh Hiên vẫn lạnh, thỉnh thoảng còn có thể thấy sắc mặt ông thay đổi và tiếng rên khe khẽ.
Tận nửa tiếng sau, tình trạng mới tốt lên hẳn, sắc mặt Để Tịnh Hiên trở nên hồng hào, tay cũng ấm trở lại. Thầy sắc
mặt Để Tịnh Hiên tốt lên, Tạ Thanh Nghiên mới dám đưa tay bắt mạch cho ông.
Mỗi lần phát bệnh, vì tâm thất rung quá mạnh nên trái tim không thể đẩy máu đi được, nhiều lần Để Tịnh Hiên đã
không còn mạch nữa, dù có thì mỗi phút chỉ có khoảng ba mươi nhịp.
Lúc này sắc mặt ông đã tốt hẳn lên, mạch đập cũng đã lên đến năm mươi nhịp một phút.
“Xin lỗi…”
Cảm nhận mạch đập dần trở nên ổn định, Tạ Thanh Nghiện rưng rưng, không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt.
Để Tịnh Hiên nhìn người vợ đau lòng đến mức khóc không thành tiếng, trong lòng cũng thấy rất đau. Ông nắm
chặt lấy tay vợ mình rồi an ủi: “Mình đừng khóc nữa, mình khóc làm tôi buồn lắm.”


Tạ Thanh Nghiên chớp mắt vài lần, vội vàng nín khóc.
Để Tịnh Hiện đau lòng: “Chẳng ai ngờ được rằng thần y lại đột ngột qua đời. Nhưng trên đời này không phải chỉ có
mình cô ấy mới có thể chữa bệnh cho tôi. Mình à, chồng mình phúc lớn mệnh lớn, có thể cưới được người vợ tốt
như mình, chắc chắn tôi có thể sống đến trăm tuổi.”


Nhìn Tạ Thanh Nghiện đang vô cùng tự trách bản thân, Để Tịnh Hiên rất khó chịu.
Hồi trước, khi Saka nói có thể chữa bệnh cho ông, Tạ Thanh Nghiên vừa nghe quá trình phẫu thuật đã chấp nhận cách chữa trị cũ vì
quá sợ hãi.
Bởi vì nếu muốn chữa triệt đề căn bệnh của ông thì bắt buộc phải lấy cả trái tim ra, sử dụng máy móc duy trì hoạt động sống trong cơ
thể thay hệ tuần hoàn rồi phẫu thuật khu vực bị dị dạng ở phần đáy tim. Dù là Saka cũng chỉ nói với họ răng tỷ lệ thành công là 80%.
Còn uống thuốc, tuy vẫn sẽ phát bệnh như trước, đồng thời tuổi tác càng tăng thì tần suất phát bệnh càng cao, nhưng chi cần có thuốc
để duy trì, bệnh này giống như hen suyễn, không thể chữa trị tận gốc nhưng có thể giữ được tính mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK