Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Các người… các người… các người thực sự ác độc quá!”
Trình Thục Ngọc tức đến mức nói lắp bắp.
Trong suy nghĩ của bà ta, phu3 nhân nhà giàu đều là những quý phụ nho nhã đoan trang, đều là người biết lý lẽ cả,
không ngờ bà Bạch lại là một kẻ khốn nạn vô liêm sỉ như th1ể.
“Tiểu Lạc nhà tôi có thể nào đi nữa thì cũng là đứa con chúng tôi yêu thương chiều chuộng. Chắc chắn nó sẽ không
chủ động dính vào 9mấy thứ đó đâu! Chắc chắn là các người! Các người muốn khống chế Tiểu Lạc nhà tôi nên cố
tình để nó dính phải mấy thứ đó, hành hạ nó!”
Bà Bạch thong thả đáp: “Bà thông gia này, bà đang nói gì thế? Bà có biết phỉ báng cũng là phạm pháp không? Nếu
bà dám nói linh tinh một chữ n8ữa thôi, tôi sẽ gọi cảnh sát đến ngay. Để bọn họ điều tra xem rốt cuộc là bọn tôi cố
tình hay là tự Cảnh Lạc không biết giữ mình!”
“Để tránh nó ra ngoài làm mất mặt nhà tôi, tôi mới nhất nó xuống hầm, không để nó gặp người khác. Nếu lòng tốt
của chúng tôi đều bị coi thành long lang dạ sói, vậy thì bây giờ bà đưa Cảnh Lạc đi đi. Chỉ cần bà đưa Cảnh Lạc
bước ra khỏi cổng nhà họ Bạch, nó sẽ không còn là người nhà chúng tôi nữa. Đến lúc nó lên cơn, bà có quy xuống
đất xin tôi, tôi cũng sẽ không lấy thuốc cho con bà đâu.”
Nói xong, bà Bạch nhìn Cánh Lạc đã sợ đến mức người run bần bật rồi cười: “Cánh Lạc, con xem mẹ con vẫn nghĩ
là nhà mẹ không tốt. Đã vậy thì con cũng nên đi nhanh đi. Con có thể cùng mẹ đi cai nghiện, với cả con còn có một
mảnh đất mà, con có thể bán đi rồi lấy tiền mua thuốc. Thật đấy, đi với mẹ con đi. Hồi trước mẹ đã từng nói rồi, mẹ
không cho phép nhà mẹ có một thứ bẩn thỉu”
Trình Thục Ngọc hằn học lườm bà Bạch, đôi mắt như muốn trào cả nước đục hận thù ra.
Hại con gái bà ta rồi còn chế con gái bà ta.
Ác lắm!
Đúng là ác lắm!
Không chờ Trình Thục Ngọc gầm lên, Bạch Đồ bên cạnh đã nói ngay: “Tiểu Lạc, trước đây anh từng nói với em rồi,
thuốc này rất khó tìm, không phải cứ ra chợ đen bình thường là có thể mua được đâu.”
“Nghĩ lại tần suất lên cơn của em đi, rồi lại nghĩ đến năng lực của cô chị mà mẹ em nói đi. Cho dù chị ta thực sự có
khả năng tìm được thuốc cho em, em còn phải đi kiểm tra rất nhiều rồi phối lại theo lượng thuốc trong máu nữa,
sau đó mới tìm đúng thuốc được. Em nghĩ, với thân thể yếu đuổi này của em, em có thể chịu đựng được lâu thể
sao?”


“Em còn có bệnh tim bẩm sinh nhẹ đấy. Hai hôm trước đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bây giờ tim của em đã to hơn gấp đôi so với
hồi trước rồi, phải không?”
Trình Thục Ngọc nghe Bạch Đồ nói vậy thì mắt mở to, bà ta đập vào lồng ngực đau đớn rồi gào thét: “Súc sinh! Đám súc sinh các
người! Các người sẽ không được chết từ tế đầu! Đừng tưởng tôi không biết mối quan hệ giữa các người và nhà họ Để! Cho dù thế
nào, Để Cảnh Thiên cũng do tôi nuôi lớn, tôi là mẹ nuôi của
chết tử tế đầu!”
bây giờ nó đối xử với em gái nó như thế, tôi sẽ không để nó được
Bà Bạch lại biến sắc, nói: “Tuy đúng là con trai lớn của tôi làm việc cho ông Đế, gia đình tôi đúng là có quan hệ với nhà họ Đế,
nhưng… cũng đều phải chúng tôi đòi cưới Cảnh Lạc về cho Bạch Đồ đâu. Là bà!!! Là bà vô liêm sĩ, để tránh cô Trương gá vào nhà
chúng tôi, trở thành con dâu của nhà họ Bạch chúng tôi, bà đã báo Cảnh Lạc chuốc thuốc cho Bạch Đồ, để nó làm trái với mong muốn
của chúng tôi, trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với Cảnh Lạc!”
“Con gái của bà giờ trò bỏ thuốc mà còn muốn đổ lên đầu tôi. Được thôi, vậy thì giờ chúng ta đến đồn cảnh sát, đằng nào thì chúng
tôi cũng trích xuất được camera lúc đó ra xem rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK