Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy cô thích tiên, hơn nữa toàn bộ tài sản của cô đều đã đem cho người ta rồi, giờ cô đã thành một con đồ nghèo khi
rồi, nhưng…
40% cổ phần của hai công ty lớn đã lên sàn chứng khoán, có khác gì chia cho cô một nửa tài sản đâu?
Cô thích tiền nhưng cô có1 thể tự mình kiếm tiền.
Cuộc phẫu thuật cách đây không lâu đã kiếm được hơn mười triệu đấy thôi?
Thấy Cảnh Thiên kiên q9uyết như vậy, luật sư nói nhỏ: “Mợ chủ, đây là thỏa thuận chuyển nhượng, không phải
hợp đồng, mẹ chỉ cần biết là được rồi. Đương nhiên 3nếu mę có thể ký tên lên đây thì càng tốt. Nhưng số cổ phần
này được tặng cho mợ rồi thì sẽ không còn là của giám đốc điều hành nữa. Nế8u mẹ không chấp nhận thì sau này
lợi nhuận của số cổ phần này vẫn sẽ tự động chuyển vào tài khoản của mọ.”
Thấy Cảnh Thiên mím môi không nói gì, luật sư tiếp tục nhẹ nhàng dụ dỗ: “Mợ chủ, đây là tấm lòng của giám đốc
điều hành, hi vọng mợ có thể nhận lấy.”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên như đã ngủ thiếp đi, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
“Anh ta quyết định khi nào vậy?”


Luật sự im lặng một lát rồi đáp: “Hôm qua ạ.”
Thấy Cảnh Thiên không nói gì, luật sư lại nói tiếp: “Hôm qua giám đốc điều hành bảo tôi chuẩn bị trước giấy tờ rồi
cậu ấy ký tên, hoàn thiện thủ tục. Bởi vì cậu ấy sợ lỡ cuộc phẫu thuật hôm nay có điều gì bất trắc, số cổ phần này sẽ
coi như chút kỷ niệm mà cậu ấy để lại cho mọ. Cậu ấy nói rằn… cậu ấy rất cảm ơn mợ vì đã bước vào cuộc đời cậu
ấy, mẹ là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ấy.”P
Chiến Lệ Xuyên: ..
Tuy hơi lố nhưng lát nữa có thể thêm đùi gà cho Trạch Ngôn và luật sư.
Lúc này Cảnh Thiên đã không còn vẻ hờ hững thường ngày, bên dưới ánh mắt yêu nghiệt tà khí, lớp mây mù mờ ảo
đang bị thứ ánh sáng lấp lánh trong mắt cô xuyên thủng.
“Tôi không tốt như anh ta nghĩ đâu.”
Luật sư mim cười: “Mợ chủ, có lúc e rằng chúng ta còn không thể hiểu bản thân chúng ta bằng người bên cạnh.
Giám đốc điều hành có thể tặng một nửa số gia sản của mình cho mo, chứng tỏ rằng mo xứng đáng để cậu ấy làm
như thế. Giám đốc điều hành là một người lãnh đạo sáng suốt, cậu ấy vẫn luôn nhìn người rất chuẩn.”


Thấy Cảnh Thiên không nói năng gì, luật sư đẩy tập giấy tờ đến bên cạnh cô rồi nói: “Mợ chủ, số giấy tờ này đã là
giấy tờ hợp pháp về mặt pháp luật rồi, cổ phần đã thuộc về mợ. Khi nào mợ suy nghĩ kỹ về cách xử lý số tài sản này
rồi thì có thể thông báo với tôi bất cứ lúc nào. Dù mợ muốn bán đi hay để đó để cổ phần tiếp tục sinh lãi đều được
cả. Giám đốc điều hành vẫn đang nghỉ ngoi, tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong, luật sư đứng dậy rồi nhẹ nhàng ra ngoài. Cảnh Thiên nhìn tập giấy tờ dày cộp trên bàn, rồi lại nhìn Chiến
Lệ Xuyên đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh, im lặng rất lâu.
Chiến Lệ Xuyên có thể cảm nhận được Cảnh Thiên đang nhìn mình, nhưng làm thì cũng làm rồi, phần còn lại đành
xem tình hình phát triển ra sao rồi quyết định vậy.
Đẳng nào thì cũng không thể ly hôn.
Trong từ điển của Chiến Lệ Xuyên này không có hai chữ “ly hôn“.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên thả lòng tâm trạng rồi từ từ ngủ thiếp đi, không cần biết hành động này của
mình đã mang đến sự kích thích lớn đến mức nào đối với Cành Thiên.
Trong cuộc đời Cảnh Thiên, chỉ có bố mẹ cô mới để lại những gì mình có cho cô một cách vô điều kiện. Đó là tài sản mà họ phấn đấu
cả đời, sau khi họ ra đi, luật sư đã đến tìm cô, muốn chia sổ tài sản mà họ có cho cô.


Mấy lão già trong tộc thấy vậy thì ghen tức, để cướp đoạt số tài sản đó, từng người đã để lộ bộ mặt xấu xa ác độc. Nhiều năm sau,
không ai hiểu được ý nghĩa của việc nắm tài sản trong tay hơn cô.
Nhưng hôm nay, cô lại nhận được món quà này từ Chiến Lệ Xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK