Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

tamlinh247.com.vn


*********************************


Vừa mới ngủ say thì Cảnh Kiệt gọi điện tới, Trình Thục Ngọc càng tức mà không biết trút vào đầu.
Điện thoại được kết nối, Cảnh Kiệt tư3ởng mẹ sẽ quan tâm đến mình một chút, ai ngờ đầu bên kia lại là một trận
mắng té tát.
“Mày còn biết gọi điện cho tao à? Tao còn tưởng1 mày chết ở ngoài kia rồi chứ. Từ chập tối hôm qua tao đã bắt đầu
gọi điện cho mày rồi mà bây giờ mày mới gọi lại cho tao, sao mày không chờ 9tao chết đi rồi hẳng gọi?”
Cảnh Kiệt cắn môi: …
Cảnh Thiên nghi, chắc chắn Trình Thục Ngọc sẽ đến nhờ Cảnh Kiệt làm một số 3việc mà Cảnh Kiệt khó xử, cô
tưởng ít nhất Trình Thục Ngọc sẽ tỏ thái độ tốt một chút.
Xin lỗi, cô tỉnh sai rồi.
Nếu biết Trì8nh Thục Ngọc hung dữ như vậy, cô sẽ không để Cảnh Kiệt gọi điện lại cho bà ta.
“Tao hỏi mày, tình hình công ty thế nào rồi? Hôm qua tạo gọi điện cho giám đốc Ngô, ông ta bảo đợt này mày
không hề đến công ty.”
Cảnh Kiệt: …
Không phải đã cắt đứt quan hệ với cậu rồi à, còn bảo nếu cậu không quản lý thì công ty đó chỉ còn nước phá sản à?
“Cảnh Kiệt, mày khiến tao thất vọng quá! Đó là công ty mà nhà ta mất quá nửa đời người để gây dựng, bổ mày vì
công ty mà nằm liệt giường, bây giờ mày không thèm để ý đến thứ mà ông ấy để lại, có phải mày hoàn toàn không
muốn quản công ty không?”
Cảnh Thiên bên cạnh thấy Cảnh Kiệt gật đầu với cái điện thoại, không nhịn được mà muốn cười.
Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc luôn không tìm được cách giao tiếp chính xác với Cảnh Kiệt, cũng không bao giờ
suy nghĩ về cuộc đời cậu dựa vào sở thích của cậu.
Mọi người đều nói những đứa trẻ có khiếm khuyết, ông trời đóng một cánh cửa của chúng thì cũng sẽ mở một
khung cửa sổ cho chúng.
Cửa sổ của Cảnh Kiệt to như thế nhưng bọn họ chưa bao giờ tìm thấy.
Thấy đầu bên kia hoàn toàn không có âm thanh, Trình Thục Ngọc lại càng tức, gào ầm lên ra lệnh: “Cảnh Kiệt, tạo


ra lệnh cho mày phải đi điều hành công ty hoạt động ngay!”
“Chắc chắn mày không thể làm được rồi, người duy nhất có thể giúp mày hiện giờ chính là con khốn Cảnh Thiên
kia. Bây giờ con khốn đó đã là cô chủ nhà họ Đế, bố mẹ ruột của nó là người giàu nhất nước Z, mày thân với nó như
thế, mày đi nói với nó răng bố mẹ đã tặng công ty này cho mày rồi, báo nó xuất vốn cho mày để xây dựng công ty
đi lên.”
“Bao giờ mày khiến công ty đi lên được thì lúc đó hẵng đến tìm tao. Nếu không thì cả đời này tao cũng không gặp
lại mày đâu! Mày sẽ thành người có tội trong nhà họ Cảnh!”
Trình Thục Ngọc chửi một tràng dài nhưng Cảnh Việt vẫn ngây như khúc gỗ, chỉ khi nghe thấy bà ta chửi Cảnh
Thiên là con khốn, sắc mặt cậu mới thay đổi.


“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày nghe thấy không hả? Không biết nói thì chẳng lẽ ừm một tiếng cũng không được? Mày câm
rồi à?” Đầu bên kia rất gấp gáp, bà ta biết rõ Cảnh Việt nói chuyện khó khăn, cần phải dẫn dắt từ từ, nhưng bà ta lại nói nhanh như
súng liên thanh. Lúc này Cảnh Kiệt vô cùng hối hận vì đã gọi điện về cho mę.
Cậu có cảm giác giữa cậu và bố mẹ chỉ còn lại lợi ích.
So với chị không hề có liên hệ máu mủ gì với mình, cậu thấy Cành Thiên còn giống người thân của cậu hơn, quan tâm đến cậu hơn.
Cuộc gọi của Trình Thục Ngọc làm tổn thương trái tim yếu đuối nhưng kiên định của Cảnh Kiệt một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK