Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song chính là Vân Tiêu lúc này.
Còn Cảnh Thiên thì mặc một chiếc váy bút chì và một chiếc áo len tr3ùm đầu màu trắng với kiểu dáng đơn giản
nhất, tóc búi củ hành.
Cô cũng đeo kính giống Vân Tiêu. Mắt kính hình lục giác, còn có hai sợi dây đe1o kính màu bạc, trông vừa nghịch
ngợm vừa đáng yêu.
Khác hoàn toàn với tạo hình đại lão của set đầu và đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc r9ơi hàm của set hai.
tạo hình của set ba, mỗi người có một vẻ đẹp riêng nhưng Tạ Thanh Nghiên thích set này của bé con nhà bà nhất.
Đú3ng là đáng yêu chết đi được.
Tạo hình của hai người cũng rất tương xứng.
Vân Tiêu nho nhã dịu dàng như một viên ngọc hấp thụ tinh hoa8 đất trời. Cảnh Thiên thì như một chú thỏ con
nghịch ngợm, lúc nào cũng quấn lấy Vân Tiêu.
Vân Tiêu đọc sách, cô sẽ bám lấy anh hoặc ngồi trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh và cười tươi rói. Hoặc là
nghển cổ xem anh đang đọc gì, búi tóc xù lên chọc vào mặt anh, chắn hết tầm nhìn của anh. Hoặc là cô sẽ nhào cả
người lên đùi anh rồi ngước lên nhìn cuốn sách mà anh đang đọc.
Vân Tiêu bị cô quấy rầy đến mức không thể đọc sách nổi, vừa bất lực vừa yêu thương. Nhiếp ảnh gia đã bắt được
sự tương tác vô cùng ấm áp giữa hai người, vừa chụp vừa phấn khích.
Bầu không khí này duy trì được đến khi Tần Dịch bước vào,
Mấy ngày đầu không có cảnh của Tần Dịch nên anh ta đã đồng ý lời mời tham gia một chương trình tên là “Tôi là
vận động viên“. Chương trình này là một show truyền hình khá nổi tiếng, Tần Dịch là khách mời cố định của show
này, vừa tăng lưu lượng cho chương trình vừa có thể khiến Tần Dịch giữ được lưu lượng đang có.
Chủ yếu là bộ phim “Thanh cung” đã mang đến cho Tần Dịch lượng người hâm mộ rất lớn, vì vậy khi trông thấy vị
lưu lượng đời mới này, quản lý dự án sáng mắt lên.
“Tần Dịch đến rồi!”
Vân Tiêu và Cảnh Thiên đều kinh ngạc. Bởi vì hai người không hề nhận được tin tức rằng Tần Dịch sẽ tham gia
buổi chụp.
“Thế này là sao?”
Vân Tiêu nhìn quản lý dự án, giọng lành lạnh.
Tất nhiên Vân Tiêu đã điều tra rõ ràng về chuyện vặt vãnh giữa Cảnh Thiên và Tần Dịch.
Nếu không có tên khốn Tần Dịch này thì cô em gái ngây thơ của anh ta sẽ không cần cưới một tên liệt.
Nhưng tên khốn này không những lừa gạt em gái mà còn lừa toàn bộ năm mươi triệu còn lại trong tay cô sau khi cô
cưới Chiến Lệ Xuyên.
Bảo anh ta là tên khốn cũng thấy nhục thay cho hai chữ “tên khốn” này. Loại người này là thứ tởm nhất thối nhất dưới cống rãnh, đi trên đường phố cũng bị người ta đuổi đánh.
Tần Dịch đến nơi bèn lên tiếng chào quản lý dự án và nhiếp ảnh gia ngay, sau đó mới xin lỗi Vân Tiêu.
“Xin lỗi anh Vân, vì sáng nay tôi phải sang Lemon TV gấp nên đến hơi muộn.”
Quản lý dự án chắc chắn đã nhận được lợi ích từ bên quan hệ công chúng của Trung Trạch nên liên miệng tôi hiểu tôi hiểu với Tần Dịch, sau đó vâng dạ giải thích với Vân Tiêu: “Anh Vân, thật sự xin lỗi. Vì nghe nói bộ phim này có hai nam chính, lại thêm nam chính thứ hai trưởng thành cùng nữ chính, có thể coi là thanh mai trúc mã nên chúng tôi đã mời cả Tần Dịch đến để chụp ảnh. Ban đầu đã hẹn giờ trước rồi, vì show của cậu ấy giục gấp quá nên đến muộn. Mong hai người thông cảm.”