Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thiên vừa dứt lời, người máy đã nói rõ ràng về tác dụng của mình trong phương diện làm ấm giường.
“Thể… mi sẽ nghe lờ3i ta hơn, hay là nghe lời A Xuyên hơn?”
Người máy trả lời ngay mà không cần suy nghĩ đến 0.1 giây: “Tôi là người máy của ch1ủ nhân, không phải người
máy của bất kỳ ai khác. Cho dù là người tạo ra tôi, sau khi giao cho tôi nhiệm vụ hoàn toàn phục tùng mệnh9 lệnh
của chủ nhân, cả cuộc đời tôi cho đến khi tiêu hủy đều thuộc về chủ nhân. Sống là người máy của chủ nhân, chết
cũng là ma máy3 của chủ nhân.”
Cảnh Thiên cười phá lên vì hai chữ “ma máy”, hoàn toàn không còn dáng vẻ yêu nghiệt thường ngày. Mắt cô khi8
cười cong lên như mặt trời mới nhô lên từ mặt biển, nóng bỏng và trong sáng.
Cảnh Thiên đi vòng quanh người máy của mình.
Nhìn người máy 360 độ không góc chết, có cơ thể cao lớn, ngoại hình đẹp trai, vóc dáng hoàn hảo của Chiến Lệ
Xuyên nhưng lại chỉ trung thành với một mình cô, nghe lệnh của cô, còn có thể làm ẩm giường cho cô, Cảnh Thiên
không kìm được mà từ từ cong khóe môi lên, độ cong càng lúc càng lớn.
Trong phòng sách, nhìn vợ mình không kiềm chế được sự vui vẻ và phấn khích, cuối cùng Chiến Lệ Xuyên cũng
bình tĩnh lại.
Đây là một chiều nguy hiểm.
Dùng tốt thì sẽ có tác dụng rất lớn để thúc đẩy phát triển tình cảm giữa anh và vợ anh.
Dùng không tốt, tuy anh cũng đã nghĩ sẵn xem nên giải thích với vợ như thế nào, nhưng…
Anh sẽ toi đời.
Nhìn nụ cười trên môi vợ mình, Chiến Lệ Xuyên không kìm được mà cười theo.
Khương Vũ Hi đi xe về, vừa liếc mắt đã thấy người đứng cạnh Cảnh Thiên, mắt mở to.
Xe còn chưa kịp dừng lại, Khương Vũ Hi đã lao xuống rồi xông thẳng đến bên cạnh Chiến Lệ Xuyên mà không
màng hình tượng.
“Anh Xuyên… anh… anh…”
Cảnh Thiên thấy Khương Vũ Hi như sói đói vồ mồi, sợ cô gái này chạm vào người máy của mình. Tuy đã nói là


người máy sẽ bảo vệ cô, nhưng lúc này cô lại bước lên trước, chắn giữa người máy và Khương Vũ Hi.
“Đây không phải anh Xuyên của cô, đây là người máy của tôi. Nó tên là Đại Khả Ái, cô có thể gọi nó là lão Đại.”
Khương Vũ Hi: …?!
Cái quái gì thế?
Trong phòng sách, Chiến Lệ Xuyên không nhịn được mà giật lông mày.
Đại Khả Ái hỏi: “Chủ nhân, đây là tên của tôi sao?”
Cảnh Thiên gật đầu: “Ừ, sau này mi sẽ tên là Đại Khả Ái.”
Những Đại Khả Ải lại mím môi.
Cảnh Thiên sững ra: “Làm sao, mi không thích cái tên này à?”
“Tôi là người máy dùng để bảo vệ chủ nhân, chủ nhân có thể đặt cho tôi một cái tên nghe ngầu hơn. Trong kho dữ
liệu tên của tôi có rất nhiều cái tên hay, chủ nhân có muốn xem không?”
“Không xem không xem, mi chính là Đại Khả Ái của ta. Mi cũng không cần bảo vệ ta, mi chỉ cần ngoan ngoãn đi
theo bên cạnh ta là được rồi.”
Sau đó Đại Khả Ái không nói gì nữa.
Nhìn người máy đi bên cạnh, Cảnh Thiên hỏi: “Mi không đòi tên khác nữa à?”
Đại Khả Ái: “Lão… chủ nhân thích là được.”
“Lão chủ nhân?” Cái quần gì thế?
“Chủ nhân, tôi bị lag rồi. Hôm nay là ngày vận hành thử đầu tiên của tôi, khả năng nói chuyện ứng biển vẫn đang
được nâng cấp, thời gian vận hành thử ba mươi ngày trôi qua thì sẽ đỡ hơn.”
Nhìn Cảnh Thiên và “Chiến Lệ Xuyên” vừa nói vừa cười rồi đi vào nhà, Khương Vũ Hi hỏa đã hoàn toàn.


Người… người máy?
Ban nãy là người máy à?
Lừa ai vậy!


Sau khi phản ứng lại, Cảnh Thiên và Chiến Lệ Xuyên đã đi rất xa rồi, Khương Vũ Hi vội vàng chạy bước nhỏ theo sau, bám lấy Cảnh
Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK