“Tôi quen người phụ trách của một công ty cho vay vốn, bao nhiêu tiền cũng có thể cho vay được, có điều lãi hơi cao thôi. Chú thím cần gấp thì có t1hể tìm anh ta, hai người vay một tỉ chắc là muốn dùng để đầu tư đúng không? Nếu hạng mục tốt thì kiếm tiền cũng nhanh, tìm anh ta vay tiền cũng kh0ông tồi. Đây là danh thiếp của anh ta.”
Nói xong, Chiến Nghệ Hòa đưa danh thiếp cho hai người, sau đó khẽ gật đầu rồi rời đi. Ông Cảnh cũn6g sải bước đi. “Ông đi nhanh thể làm gì? Tôi không theo kịp.” “Ở, chờ tôi với! Ông chờ tôi với!”
Bà Cảnh vội vàng đi theo nhưng đã chậm một bước, ông Cảnh bực bội khóa cửa xe lại, nhấn ga bỏ đi. “Họ bắt nạt con gái tôi, nhưng tôi lại vô cùng chiều chuộng con gái họ.”
Giọng nói của Để Tịnh Hiên rất hay, nhưng cấp dưới nghe thấy lại không khỏi rùng mình, vội vàng nịnh nọt: “Đúng vậy, bọn họ thật quá đáng. Nhưng... người ở nhà có phải là con gái của họ không thì vẫn phải chờ kiểm tra.” “Họ sống trong một biệt thự nhỏ ở đó.”
“Vậy thì tốt.” Sau khi họ làm xong chuyện, ông chủ đã vội đến thành phố H để đón bà chủ. Vốn tưởng rằng bà chủ tới đây để muốn gặp bạn gái của cậu hai, đến rồi mới biết cậu cả cũng đã đến.
Sau đó, khi nhìn thấy ảnh “bạn gái của cậu hai”, ông chủ mới kinh ngạc nhận ra rằng người đó có thể không phải là bạn gái. “Vậy thì... chúng ta cũng có thể đi vay tiền người mà cô Nghệ Hòa giới thiệu, sau khi vay được rồi chúng ta lại tìm nó đòi trả tiền, nếu nó không trả cho chúng ta, chúng ta sẽ thông báo cho truyền thông. Nó có nhiều tiền như vậy mà không cho chúng ta thì nó chính là cái đứa vô ơn không phụng dưỡng bố mẹ. Tôi không tin nó dám để cho chúng ta thông báo ra ngoài.”
Ông Cảnh đã hoàn toàn bị mạch não của bà Cảnh làm cho chết lặng rồi. Một tiếng trước ông chủ còn thở dài nói là bà chủ quá bạo lực, chúng ta đều nên làm dân lành. Thế mà bây giờ đã muốn đốt nhà người ta rồi.
Để Tịnh Hiên đã hiểu được ý của cấp dưới, ông nói: “Tôi bảo cậu cử người làm.” Vậy thì tốt???
Cấp dưới không thể nắm được suy nghĩ của ông chủ nhà mình, “Rõ ràng là 2bà biết rằng nửa đời sau của chúng ta phải dựa vào Cảnh Thiên, tại sao lại còn có thái độ tệ như vậy với nó? Đầu óc bà có vấn đề à?”
“Đây 6là vấn đề thái độ của tôi với nó rất tệ à? Lẽ nào ông không thấy nó gợi đòn à? Vừa rồi nó có nói một lời tốt đẹp nào cho chúng ta trước mặt Chiến Lệ Xuyên không?” Hai người đi thẳng đến tận bãi đỗ xe, thấy xung quanh không có ai, ông Cảnh 8giơ tay tát bà Cảnh một cái.
Bà Cảnh bị đánh loạng choạng mấy bước, vẻ mặt sợ hãi, nhưng lại không dám nói tiếng nào. “Họ muốn đầu tư vào cái gì, đã điều tra được chưa?”
“Họ định đầu tư vào một mảnh đất ở khu phía Tây, mảnh đất đó vốn dĩ là hạng mục chủ hai phụ trách, nhưng cậu ba đoán được mảnh đất này không sạch sẽ nên nhà chú hai đang chuẩn bị rút lui. Mấy ngày trước cậu hai cử người xào nấu làm cho mảnh đất này hot lên, lại đưa ra một số điều kiện về tiến đấu giá, dẫn đến việc có rất nhiều nhà phát triển đầu tư đều vì vấn đề tiền vốn mà không thể tham gia được. Cảnh Học An là người duy nhất có cơ hội lấy được một tỉ tiền đầu tư, chắc hẳn đây là cái bẫy của cậu hai.” Cấp dưới: III
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Là anh ta không xứng làm dân lành. Người đàn ông mặc vest và đi giày da có dáng người cao thẳng tắp, đôi chân thon dài. Mặc dù trên hai bên thái dương đã xuất hiện tóc bạc, nhưng sự ung dung và tao nhã cùng với khuôn mặt tuấn tú vẫn vô cùng gợi cảm.
“Thưa ông.” Ông ta nói nhiều như vậy đều là vô ích! “Suốt ngày bà chỉ nghĩ làm sao để cá chết lưới rách à? Bà cá chết lưới rách với nó thì cổ phần sẽ là của bà à?”
Cuối cùng, ông Cảnh lên xe và lái đi. Người đàn ông mặc vest bên cạnh không để lộ mặt, nhưng vẻ điềm đạm đã được thu lại và mang theo sự lạnh lẽo vô cùng.
Họ đã nghe thấy những gì đôi vợ chồng kia vừa nói. “Lam Cảnh Loan, một khu nhà ở dành cho người giàu tại Thành phố H.”
“Chung cưa?” “Phóng hỏa đốt nhà bọn họ đi.” Mắt cấp dưới khẽ rung: “Vâng.” “Cậu có biểu cảm gì thế hả?”
Cấp dưới hơi mím môi: “Không có gì ạ.” Ông chủ lập tức sai người điều tra tung tích của bà chủ và hai cậu chủ, sau đó biết được cậu hai và cô gái đó đã làm xét nghiệm DNA từ chỗ giám đốc Bồ của bệnh viện Thiên Sử, mức độ trùng khớp gen di truyền của hai người đạt đến 91%. Theo góc độ di truyền học, họ chắc chắn là anh em ruột.
Cuối cùng ông chủ cũng biết tại sao vợ mình lại giấu giếm mình để đến thành phố H, đồng thời cũng biết cậu cả âm thầm đến thành phố H làm gì. Ông quyết định cũng phải lặng lẽ gây ấn tượng với cô chủ. Họ sắp đến trường quay của cậu hai rồi, nhưng nghe tin ông cụ Chiến nhập viện vì tai nạn ô tô, ông chủ lập tức đến đó. Tình cờ là họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của vợ chồng Cảnh Học An. “Họ sống ở đâu?” Để Tịnh Hiên hỏi. Bà Cảnh biết là mình lại làm hỏng chuyện rồi, nhưng... mỗi lần nhìn thấy Cảnh Thiên, bà ta lại nghĩ đến đứa con gái số khổ của mình, không biết là sống hay chết, bà ta không nuốt được cục tức này!
Cho đến khi bà Cảnh rời đi, một người đàn ông mới bước ra khỏi bóng tối. Ông Cảnh cười lạnh: “Tôi bảo bà đối xử với nó tốt một chút, trước nay bà chưa bao giờ làm. Nếu lúc đầu bà đối xử với nó tốt bằng một nửa Cảnh Lạc thì nó đến mức có tiền cũng không nói với chúng ta, thà nhìn chúng ta sa sút à? Nếu bà thật sự coi như con gái ruột thì bây giờ chắc chắn nhà họ Cảnh chúng ta đã là hào môn hàng đầu tại thành phố H rồi. Một công ty con của Trung Bác đã có lợi nhuận gộp là ba mươi lăm tỉ sáu trăm, bà tính xem một năm trong tay nó sẽ có bao nhiêu tiền? Vậy mà lại thành như bây giờ, ngay cả một tỉ còn con thôi chúng ta cũng không vay được.”
Bà Cảnh: ... “Nhà họ còn có một đứa con gái và một đứa con trai à?” Để Tịnh Hiên lại hỏi.
“Vâng ạ.”