Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy chiếc xe lăn tự động mà Chiến Lệ Xuyên đang ngồi đã trượt ra ngoài, lúc này Cảnh Thiên mới lười nhác
đứng dậy, chậm r3ãi đi theo sau giống như một cái xe kéo, theo Chiến Lệ Xuyên ra ngoài.
“Hờ hờ hờ…”
Nhìn màn phối hợp của cặp1 vợ chồng này, ông cụ không nhịn được mà nở nụ cười dì ghẻ như chuông bạc.
Trạch Ngôn vuốt mặt, trong bộ mặt liệt công 9nghiệp rồi rời đi.
Đi qua hành lang và phòng khách bên ngoài, cửa kính của phòng bệnh VIP tự động mở ra, bên ngoài còn 3có một
phòng tiếp khách rất lớn, ông Cảnh xách một giỏ trái cây, còn bà Cảnh đang ôm một bó hoa tươi rẻ tiền ngồi trên
sofa.
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên đi ra, mắt hai người đều sáng lên.
“Cậu ba!”
Ông Cảnh đứng dậy và nhanh chóng chào hỏi Chiến Lệ Xuyên. Sau lần chế nhạo trước, ông Cảnh không dám lỗ
mãng nữa.
Bà Cảnh cũng gọi một tiếng “cậu ba” rồi nhìn về phía Cảnh Thiên, thân thiết nói: “Thiên Thiên, con bé này, chuyện
ông nội con xảy ra tai nạn phải nằm viện lớn như vậy mà sao không nói với mẹ một tiếng?”
Bà Cảnh vừa nói vừa thử đưa tay ra để kéo tay Cảnh Thiên, kết quả bị cô tránh đi một cách vô cùng chê bai.
Bà Cảnh: …
Nhìn Cảnh Thiên, trong mắt bà Cảnh hiện lên sự cảnh cáo rõ rệt. Nhưng…
“Tôi không nói, sao hai người biết được thế?” “Vì quản lý của con xin nghỉ phép dài hạn cho con nên bố mẹ mới
biết.”
Cảnh Thiên mỉm cười xinh đẹp: “Tần trà xanh nói với hai người à? Quan hệ của hai người và anh ta tốt thế à?”
Một câu nói khiến cho ông bà Cảnh sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
“Cải con bé xui xẻo này, con nói gì thế hả?”
Dám nhắc tới Tần Dịch trước mặt cậu ba.
“Tôi nói sai rồi à? Quản lý của tôi đến đoàn phim xin nghỉ phép cho tôi, hai người lại biết được, không phải là Tần
Dịch nói với hai người thì là ai nói? Tôi đã chia tay với anh ta rồi, hai người còn liên lạc với anh ta, đúng là coi anh
ta là con trai đấy nhỉ?”
Sắc mặt của ông bà Cảnh vô cùng khó coi, bà Cảnh đang định bộc phát thì ông Cảnh lập tức nói: “Sau này không
liên lạc nữa, không liên lạc nữa đâu. Không nói đến cậu ta nữa, hôm nay bố đến là để thăm ông nội con, ông cụ thể
nào rồi?”
“Khỏe lắm.”
Ông bà Cảnh vô cùng gượng gạo, nhìn Chiến Lệ Xuyên và nói: “Cậu ba, cậu có thể cho chúng tôi vào thăm ông cụ
một lát được không?”
“E là không được.”
“Là… Thiên Thiên làm không tốt, khiến cậu không vui à?” Ông Cảnh cẩn thận dò hỏi.


“Không phải vậy.” Chiến Lệ Xuyên bình tĩnh nói: “Vẫn chưa tìm ra chủ mưu sau vụ tai nạn xe của ông nội nên không ai được phép
vào trong, ngoại trừ tôi và Thiên Thiên.”
“Chao ôi, làm như cậu còn lo lắng chúng tôi chủ mưu gây ra tai nạn xe không bằng!”
“Thục Ngọc!” Ông Cảnh mằng rồi nói với Chiến Lệ Xuyên: “Đàn bà không biết gì, cậu ba đừng để ý.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Yên tâm đi, không đầu. Vậy thì cảm ơn quà của hai người, đi thong thả không tiễn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK