Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Vất vả lắm mới đút được cho cô một viên, Dương Thiên cảm nhận được hô hấp của Long Thiên Y thì thở phào một hơi. Vừa rồi nếu như không phải Long Thiên Y giúp hắn đỡ một đòn công kích của mãng xà thì người nằm trên đất lúc này đã là hắn rồi. Trong lòng Dương Thiên vô cùng cảm động.



“Sao cô lại ngốc như vậy chứ?” Dương Thiên nhìn gương mặt tái nhợt của Long Thiên Y, nhẹ nhàng hỏi.



Thoáng nhìn con mãng xà cách đó không xa, Dương Thiên cõng Long Thiên Y trên lưng, nhanh chóng đi về phía cửa ra của bí cảnh Sahara.



Dương Thiên không để ý đến con mãng xà khổng lồ đang hôn mê kia khẽ giật giật thân thể.



Đi được nửa đường, Long Thiên Y tỉnh lại, nhìn thấy Dương Thiên đang cõng mình chạy đi.



“Cô tỉnh rồi à?” Dương Thiên cảm nhận được động tĩnh trên lưng mình thì cười nói.



“Ừ!” Long Thiên Y nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.



“Cô gái ngốc nghếch! Sao cô lại ngốc như thế chứ? Suýt nữa cô đã chết rồi đấy có biết không hả? Tôi cũng suýt chút nữa bị cô dọa cho chết khiếp rồi!” Dương Thiên tức giận mắng.



“Hừ! Tôi cứu anh một mạng! Anh không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn mắng tôi! Đúng là làm phúc phải tội!” Long Thiên Y bất mãn nói.



“Được rồi được rồi được rồi! Cảm ơn Thiên Y nữ hiệp đã cứu mạng!” Dương Thiên vội vàng nói.



Trên vùng đất rộng lớn, chỉ có hai bóng người chậm rãi bước đi.



Chẳng biết từ bao giờ gió thổi mạnh từng cơn, còn mang theo mấy giọt nước mua. Long Thiên Y tựa đầu lên vai Dương Thiên.



“Dương Thiên, anh nói xem, nếu như chúng ta cứ đi như thế này, không có các thế lực tranh đấu, chỉ lặng lẽ như thế, thì không biết sẽ là cảnh tượng như thế nào nhỉ?” Long Thiên Y nhẹ giọng nói, ánh mắt lộ ra vẻ khát khao.



Dương Thiên cười nhẹ, không trả lời cô. Hắn siết chặt lưng cô, từng bước tiến về phía trước.



...



Thời gian trôi qua, cuối cùng Dương Thiên cũng cõng Long Thiên Y tới cửa ra của bí cảnh. Lúc này đã có không ít người đứng chờ ở đó, ngoại trừ anh em Hạ Cường Hạ Kỳ thì còn cả người của hợp chủng quốc, liên minh châu Âu, liên minh châu Phi. Tất cả đều đang chờ cánh cửa bí cảnh mở ra lần nữa.



Chẳng qua là nhìn đám người của Hợp chủng quốc vô cùng chật vật, thương vong không ít.



Dương Thiên cõng Long Thiên Y, chuẩn bị đi đến chỗ bọn họ thì đột nhiên nhóm người trước mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi.



Dương Thiên quay đầu lại, một con mãng xà khổng lồ ở ngay sau lưng hắn. Một con mãng xà dài năm mươi mét cao hai mươi mét, ánh mắt lạnh lùng, đầu lưỡi không ngừng thò ra thụt vào.



Đúng lúc này, cánh cửa bí cảnh cũng mở ra.



Mọi cường cuống quýt chạy về phía lối ra, không ngờ con mãng xà này lại có tốc độ nhanh hơn, lập tức chắn trước cửa!



Đám người Hợp chủng quốc chạy đầu tiên, lập tức không tránh kịp, bị cái đuôi khổng lồ của mãng xà quét tới. Ngoại trừ người đàn ông tóc vàng tránh thoát thì những người khác đều bị đập đến xương cốt vỡ vụn, xụi lơ dưới đất!



“Xì xì!” Mãng xà rít lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm những sinh vật kỳ lạ bên dưới.



Trong mắt nó, tất cả những sinh vật bên dưới đều là những con kiến có dáng vẻ giống như Dương Thiên, nên giết tất cả!



Cánh cửa bí cảnh đã mở ra, mấy người còn lại vô cùng nôn nóng. Cánh cửa này chỉ mở ra tầm mười phút rồi sẽ đóng lại. Nếu như bọn họ không ra kịp thì sẽ bị nhốt ở đây một năm, chờ đến lần tiếp theo cửa mở mới ra ngoài được.



Nhưng nghe nói chưa từng có ai ở đây một năm mà có thể sống mà ra ngoài!



“A!” Nhóm người liên minh châu Âu sợ hãi hét ầm ĩ, bọn họ dường như không chịu nổi áp lực, vừa hét vừa chạy về phía cánh cửa.



“Bốp!”



Một âm thanh vang lên, những người đó trực tiếp bị đập thịt nát xương tan!



“A!!!” Có cô gái hét lên ầm ỹ.



“Hừ! Tất cả là tại cậu! Chính cậu đã dẫn dụ con mãng xà này đến đây! Bây giờ thì hay rồi, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở nơi này!” Lối ra ở ngay trước mặt nhưng lại không ra được, hơn nữa cánh cửa cũng sắp đóng lại rồi, người đàn ông tóc vàng vô cùng phẫn nộ chỉ trích Dương Thiên.



“Hừ! Bây giờ nói những lời này còn có ích lợi gì, mọi người đồng tâm hiệp lực nghĩ cách thu hút sự chú ý của nó rời khỏi cửa ra!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng.



Nói xong, hắn khẽ hỏi Long Thiên Y: “Cô có sợ không?”



“Không sợ!” Long Thiên Y nhẹ giọng lắc đầu.



Bây giờ chỉ còn hai người liên minh châu Phi, một người Hợp chủng quốc và bốn người Long tổ.



Mọi người không nghi kỵ gì nhau nữa, đồng tâm hiệp lực tấn công mãng xà.



“Bùm!”



Sấm sét hung hăng nện xuống người Mãng xà, còn cả những mũi tên nước, những quả cầu lửa cuồng bạo.



Mãng xà khổng lồ dường như bị chọc giận, thân hình to lớn tấn công về phía Dương Thiên.



Xem ra là không đi được rồi! Dương Thiên nghĩ thầm.



“Đón lấy!” Dương Thiên hét lớn một tiếng, ném Long Thiên Y về phía anh em Hạ Cường Hạ Kỳ. Ánh mắt Dương Thiên khẽ lóe lên, thân thể lao về phía người đàn ông tóc vàng.



Tốc độ của Dương Thiên nhanh hơn người đàn ông tóc vàng kia, hắn nhanh chóng bắt được anh ta, sau đó không để ý đến sự phẫn nộ của anh ta mà kéo anh ta chạy ngược khỏi phía cửa ra của bí cảnh!



“Xì xì!” Mãng xà lập tức cong đuôi đập xuống. Nó không đập trúng Dương Thiên, nhưng lại khiến hai người liên minh châu Phi thành nhân bánh!



Người đàn ông tóc vàng chửi ầm lên, Dương Thiên vẫn cứ bám lấy anh ta, trúng bao nhiêu sấm sét mà cũng không chịu lùi bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK