Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi cũng không thể lấy không xác phi thuyền của các ông!" Dương Thiên cười nói, sau đó trong tay xuất hiện ba quả Huyền cảnh vương, liền đưa cho Cố Linh Kiệt.

"Quả Huyền cảnh vương? Dương Thiên, sao cậu lại có?" Cố Linh Kiệt kinh ngạc nói.

"Ha ha, gặp may thôi!" Dương Thiên lại nói như vậy.

Cố Linh Kiệt biết Dương Thiên không muốn nói nhiều, ông ta nhận lấy quả Huyền cảnh vương nói: "Tôi cần suy nghĩ kĩ chuyện này, bàn bạc với mọi người, khoảng ba ngày sau trả lời cậu!"

Dương Thiên gật đầu, nếu đã nói chuyện xong với Cố Linh Kiệt, vậy hắn cũng không ở lại Long tổ.

"Dương Thiên?" Đi trong căn cứ của Long tổ, đột nhiên một giọng nói quen thuộc trong trẻo vang lên, Dương Thiên quay người nhìn, lại thấy một cô gái mặc đồ màu đỏ kì lạ nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

"Lâu ngày không gặp!" Dương Thiên nhìn người tới, trầm mặc một lát lại nói.

"Anh...gần đây anh vẫn khỏe chứ?" Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, người đàn ông này bây giờ dường như trở thành người trẻ tuổi đứng số một thế giới, nói với vẻ mặt phức tạp.

"Vẫn ổn!" Dương Thiên mỉm cười, nói: "Cô có việc gì không? Nếu không có thì tôi đi trước!"

"Dương Thiên, chúng...chúng ta vẫn có thể quay lại như trước đây không?" Long Thiên Y cắn môi, nói một câu.

Dương Thiên sững sờ, nói: "Ha ha, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi! Bây giờ tôi không nghĩ đến chuyện gì!"



Nói xong, Dương Thiên liền nhanh chân rời đi, không hề dừng lại.

Long Thiên Y ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Dương Thiên, cô nhớ lại lời nói ngông cuồng đã từng nói với Dương Thiên trước đây, lúc đó cô cho rằng Dương Thiên kiêu ngạo tự đại, cho nên giữa Long tổ và Dương Thiên liền chọn Long tổ, nhưng bây giờ mới vẻn vẹn được một năm, thậm chí Dương Thiên đã vượt qua cấp S đỉnh phong, trở thành sự tồn tại không kém hơn Long Kinh Thiên.

Thật ra trong lòng cô sớm đã hối hận, nhưng tất cả không quay trở lại! Cô không còn nhìn thấy một chút lưu luyến trong con mắt của Dương Thiên.

Sau khi Dương Thiên rời khỏi Long tổ, liền đi đến Hợp chủng quốc. Bây giờ Johan của Liên minh chúng thần trở thành thủ lĩnh, Dương Thiên cũng có được rất nhiều xác phi thuyền, hắn đưa một quả Huyền cảnh vương cho Johan như một phần thù lao.

Trước đây nhóm người Uy Đế giúp hắn câu giờ, trong lòng hắn cũng hơi cảm kích, hắn không muốn nợ tình nghĩa với Liên minh chúng thần.

Sau đó, hắn lại lần lượt đi các nước Liên minh châu Âu và Liên minh châu Phi, bây giờ thành viên các quốc gia đó rất ít, phần đông đều chết trong tai họa quái vật biển, bây giờ cả nước đều là một đống hoang tàn. Thế nhưng căn cứ địa thế lực của Liên minh châu Âu và Liên minh châu Phi rất bí ẩn, không bị phá hư bao nhiêu, Dương Thiên cũng toại nguyện có được xác phi thuyền. Hắn lần lượt đưa cho hai thế lực mỗi bên một quả Huyền cảnh vương. Xem như là bồi thường cho hai thế lực giúp đỡ hắn trong tai họa quái vật biển.

Nhìn xác phi thuyền trong Long phượng nguyên châu, trong mắt Dương Thiên hiện ý cười. Hắn phát hiện chiếc phi thuyền kia trong bí cảnh hải vực Thái Bình Dương, đường kính ba trăm mét, cao đến một trăm mét, phi thuyền đó bị gãy làm ba khúc, nhưng cấu tạo chung của nó vẫn hoàn hảo, vị trí bị gãy chỉ là chỗ thường dễ gãy nhất, chỉ cần những vật liệu phi thuyền bình thường liền có thể sửa chữa, bây giờ Dương Thiên đã thu thập đủ những vật liệu kia rồi!

Dương Thiên lấy xác phi thuyền ra ngoài, toàn bộ xác phi thuyền có hình bầu dục, xác phần rìa lại có hình lưỡi đao, làm người khác cảm thấy sắc bén vô cùng.

Trước đây Dương Thiên không có quan sát tỉ mỉ, hắn cũng không hiểu, nhưng sau khi có được kí ức của Huyền Hư đạo nhân, biết được cấu tạo của phi thuyền vũ trụ, hắn liền đi thẳng đến phòng điều khiển của phi thuyền, nơi đó chính là đầu mối then chốt của toàn phi thuyền.

"Phòng điều khiển này vẫn ở trong tình trạng tốt, không bị hư hại!" Dương Thiên nhìn các thiết bị trong phòng điều khiển, trong lòng hạ quyết tâm, không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu sử dụng vật liệu không ngừng sửa chữa.



Trải qua hai ngày, Dương Thiên nhìn phi thuyền vũ trụ hoàn chỉnh trước mắt, khuông mặt nở nụ cười.

Toàn bộ phi thuyền vũ vụ hiện ra màu xám, nhìn rất nhẵn bóng, cấu tạo hình bầu dục, phía trước hẹp hơn, phần rìa giống như lưỡi đao, vô cùng sắc bén, ngoài cùng bên trái có cánh cửa lớn, đó là lối ra vào của phi thuyền.

Dương Thiên liền mở cửa, đi vào trong phòng điều khiển.

Ánh mắt hắn nhìn về nút khởi động ở giữa phòng điều khiển, sau đó không hề do dự ấn nút.


"Đang kiểm tra năng lượng phi thuyền...còn lại bảy mươi phần trăm năng lượng, bình thường, có muốn khởi động ngay bây giờ không?" Đột nhiên, một giọng nói điện tử vang lên, giọng nói này rất kì lạ, cơ bản không phải ngôn ngữ trên trái đất, nhưng Dương Thiên lại lập tức hiểu được ý nghĩa từ giọng nói này.


Đây là ngôn ngữ thông dụng vũ trụ.


"Lập tức khởi động!" Dương Thiên liền nói. Hắn sắp xếp lại kí ức của Huyền Hư đạo nhân, hiểu ngôn ngữ thông dụng vũ trụ này, sau đó nói.


"Có che giấu tung tích phi thuyền không?" Giọng nói điện tử lại vang lên.


"Che giấu!" Dương Thiên nói.


Dương Thiên vừa dứt lời, dưới phi thuyền xuất hiện ánh sáng màu trắng, sau đó phi thuyền khổng lồ dài đến ba trăm mét, cao một trăm mét lại từ từ nâng lên, sau đó bỗng nhiên hóa thành một đạo ánh sáng, tốc độ nhanh kinh người.


Lúc này, phi thuyền đang trong trạng thái che giấu, cho dù vệ tinh cũng không thể phát hiện ra dấu vết của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK