Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Hải Thần Poggs vô cùng khó coi, ông ta nắm chặt tay lại, một thủy đao lại xuất hiện, chém thẳng về phía con đường mà Dương Thiên đang đào.

Mặt đất lại xuất hiện thêm một khe nứt to đùng, Dương Thiên bị đánh trúng, thân thể rơi xuống đất.

Sắc mặt hắn tái nhợt, lồng ngực cũng bị đánh đến mức lõm xuống. Bây giờ Dương Thiên đã lâm vào trạng thái thiếu máu trầm trọng, thể lực và sức mạnh của hắn nhanh chóng bị xói mòn.

Dương Thiên đứng dậy, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác suy yếu của thân thể, không chần chừ chút nào mà lập tức chạy về sơn động phía xa.

Vẻ mặt của Hải Thần Poggs đã thay đổi hoàn toàn. Dương Thiên chịu ba đòn tấn công của ông ta mà vẫn chưa chết, điều này đối với ông ta mà nói chính là một loại sỉ nhục.

“Bùm!”

Lại thêm một đòn công kích thứ tư. Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, hắn cùng lắm chỉ có thể thừa nhận thêm lần công kích này nữa. Nếu như sau lần công kích này mà hắn vẫn chưa thể chạy thoát, vậy thì có nghĩa là hắn không còn cơ hội chạy thoát nữa.

Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, thân thể trực tiếp đối diện với thanh đao nước khổng lồ, không bỏ phòng ngự của bản thân. Thanh đao nước bổ thẳng lên người Dương Thiên, cả người hắn giống như diều đứt dây, nhanh chóng bay thẳng đến cửa động.

Dương Thiên mượn sức của Hải Thần để đẩy nhanh tốc độ của bản thân.

“Phụt!”

Dương Thiên lại phun ra một ngụm máu, đòn công kích này đã là giới hạn của hắn. Thân thể Dương Thiên không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, kinh mạch cũng rách nát, thân thể vô cùng yếu ớt. Sắc mặt hắn tái nhợt,cả người đầy máu, quần áo rách rưới, để lộ ra Kim sắc khải giáp.

Nhưng mà cuối cùng Dương Thiên vẫn còn sống.

Dương Thiên nhìn về phía Hải Thần Poggs, mặc dù dáng vẻ vô cùng thê thảm, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị. Sau đó, hắn xoay người chạy vào trong sơn động.

Hải Thần Poggs biến sắc, vội vàng đuổi theo.

Nhưng ông ta vừa vào sơn động chưa đến ba mét thì đã thấy xuất hiện thêm vài cửa động nữa, cửa nào cũng có máu của Dương Thiên.

Ông ta không có dị năng truy tung, tạm thời không thể xác định được Dương Thiên chạy vào cửa động nào.

Poggs suy nghĩ một chút, cuối cùng đi vào cửa động ở giữa, nơi này có mùi máu nồng đậm nhất.

Nhưng ông ta tiến vào trong thì lại thấy xuất hiện thêm mấy cửa động nữa, hơn nữa bên trong không thấy có mùi máu. Rõ ràng Dương Thiên không chạy vào trong cửa động này.

“Bùm!” Sơn động lập tức xuất hiện một thủy đao khổng lồ, hung hăng chém xuống mặt đất. Mặt đất nhanh chóng xuất hiện một khe nứt, khủng bố vô cùng!

Hải Thần Poggs rống lên giận giữ, thế mà ông ta lại để Dương Thiên chạy trốn ngay dưới mắt mình!

Cuối cùng Hải Thần vẫn quyết định rời đi.

Những sơn động này dọc ngang chằng chịt, hơn nữa nham thạch cũng có độ rắn kinh người, ông ta không chắc mình có thể phá hủy được chúng.

Dương Thiên ở trước một cửa động, nằm nghiêng trên mặt đất. Hắn biết Hải Thần đã rời đi, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chậm rãi vận chuyển Luyện thể quyết, bắt đầu chữa trị vết thương trên người.

Bây giờ Dương Thiên cảm thấy yếu ớt vô cùng, thậm chí còn không ngưng tụ được chút lực lượng nào.

“Ngươi thấy thế nào rồi?” Bóng dáng của Huyền Hư đạo nhân xuất hiện, nhìn Dương Thiên hỏi.

Dương Thiên nhìn Huyền Hư đạo nhân một cái, không trả lời. Rõ ràng Huyền Hư đạo nhân có thực lực ít nhất là cấp S, thế mà mỗi lần Dương Thiên gặp nguy hiểm thì lại chơi trò mất tích.

“Ha ha, ngươi cũng không nên trách vi sư, nếu như không để ngươi trải qua một số chuyện thì ngươi sẽ không hiểu được một số chuyện. Ngươi nghĩ một chút đi, ngươi đã có Tiểu Quang trợ giúp, tại sao vẫn còn bị Hải Thần đuổi giết?” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.

Dương Thiên cúi đầu trầm tư, mặc dù hắn hơi bất mãn với Huyền Hư đạo nhân, nhưng hắn cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ta. Dương Thiên suy nghĩ một chút, trong lòng đột nhiên sửng sốt.

Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể tránh thoát được lần truy đuổi này của Hải Thần.

Bây giờ hắn đã gom đủ Địa tâm thối nhũ và hỏa sơn linh dịch cần cho Luyện huyết cảnh, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là có thể đạt tới Luyện huyết cảnh viên mãn. Đến lúc đó, thực lực của hắn cũng có thể xem như tiến vào cấp S, chờ đến khi đó thì Hải Thần Poggs có muốn giết hắn thì cũng khó.

Nhưng mà, sau khi trải qua lần rèn luyện thứ sáu, một mình hắn ở dưới đáy biển, thậm chí còn đánh chết cường giả cấp A đỉnh cấp Adam, khiến Liên minh chúng thần phải kinh sợ. Ngay cả nhóm William và những cường giả cấp A đỉnh cấp khác cũng không dám tranh đấu với hắn, ra lệnh cho tàu cập bến, trơ mắt nhìn hắn phá hủy tàu thủy mà không có cách nào.

Trải qua lần rèn luyện thứ sáu, Dương Thiên vô cùng tự tin, cho rằng mình có những tiến bộ vượt bậc. Bây giờ ngay cả những cường giả cấp A đỉnh phong như William cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có cường giả cấp S mới áp chế hắn được.

Trên thế giới có tổng cộng bao nhiêu cường giả cấp S chứ? Cho dù có thêm nữa thì tối đa cũng không quá hai mươi người.

Dương Thiên gần như đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Thế nên hắn không nhịn được mà muốn khoe khoang thành tích của mình, chủ động đi khiêu chiến nhóm người William, Smith, kết quả cũng vô cùng hài lòng. Bốn cường giả cấp A đỉnh phong liên thủ lại cũng không bắt được hắn, một mình hắn đối đầu với hai cường giả cấp A đỉnh phong mà cũng không hề rơi vào thế yếu.
Chương 259 Con đường của cường giả

Sự tự tin của Dương Thiên đã đạt tới cực điểm, sau đó bí cảnh xuất hiện, Dương Thiên lại cho rằng mình có sự hỗ trợ của Tiểu Quang thì có thể dễ dàng tìm được bảo vật.

Thế nên Tiểu Quang vốn dĩ đang giám sát đám người William, nhưng lại bị hắn gọi trở về.

Dương Thiên đắm chìm trong niềm vui tìm kiếm được bảo vật, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Hải Thần.

Thực ra, nếu như hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác, có Tiểu Quang giám sát thì chỉ cần Hải Thần có động tĩnh thì hắn sẽ lập tức chạy trốn rồi âm thầm gia tăng thực lực của mình. Chờ sau khi Luyện huyết cảnh viên mãn thì Hải Thần cũng chưa chắc làm gì được hắn.

Dương Thiên đánh giá bản thân mình quá cao, cũng xem nhẹ cường giả cấp S. Trước mặt cường giả cấp S trung kỳ, hắn chỉ có thể ngăn chặn được bốn lần công kích.

Bây giờ nghĩ lại, trái tim Dương Thiên vẫn còn đập thình thịch. May mà lúc trước Hải Thần còn ôm tâm lý chơi đùa, nếu không thì hắn đã chết từ lâu rồi chứ chẳng còn sức mà chạy được đến đây.

Cho dù có Huyền Hư đạo nhân ở đây, nhưng chỉ cần Huyền Hư đạo nhân ra tay thì chắc chắn sẽ bại lộ, đến khi đó cục diện sẽ càng bất lợi với Dương Thiên hơn. Cho dù là Long Kinh Thiên nói không chừng cũng có hứng thú với sự tồn tại của Huyền Hư đạo nhân.

Bị Hải Thần truy sát lần này, nói cho cùng cũng là vì Dương Thiên tự tin quá mức, thiếu tính cảnh giác, mới khiến cho Hải Thần có cơ hội thừa nước đục thả câu.

“Nếu muốn trở thành cường giả chân chính thì ngoại trừ tài nguyên, thiên phú, dũng cảm thì nhất định phải cần cảnh giác! Một khi thiên tài chưa trưởng thành thì không được gọi là thiên tài!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.

“Sư phụ, con nhớ rõ rồi!” Dương Thiên trịnh trọng gật đầu: “Sau này con nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa!”

Hắn không giống như nhóm người Long tổ Cố Linh Kiệt, sau lưng bọn họ chính là Long Kinh Thiên, Hải Thần Poggs không dám động đến bọn họ. Hắn không phải người của Long tổ, không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn càng phải tăng cường cảnh giác.

Vận chuyển Luyện thể quyết nửa ngày, Dương Thiên mới cảm giác thân thể mình khôi phục được một chút, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.

Hắn mới rèn luyện xong lần thứ bảy chưa được hai ngày, phải chờ thân thể hoàn toàn hồi phục mới có thể rèn luyện lần thứ tám. Dương Thiên âm thầm hạ quyết tâm, trước khi Luyện huyết cảnh đạt tới viên mãn thì hắn sẽ không ra ngoài.

Bảo vật tuy nhiều, nhưng thực lực phải đủ mạnh thì mới có thể lấy được.

Hắn nhìn xung quanh sơn động một chút. Nơi này tối đen như mực, nhưng dựa vào thị giác của Dương Thiên thì vẫn có thể nhìn rõ.

Dương Thiên nhìn những sơn động nhỏ chằng chịt đan xen thì tò mò hỏi: “Sư phụ, đây là nơi nào thế? Sao lại có nhiều sơn động kỳ quái như vậy?”

Huyền Hư đạo nhân nhìn một chút: “Nếu ta đoán không sai thì nơi này là hang của một loại kiến.”

“Không thể nào? Kiến làm sao có thể ở trong sơn động to như vậy?” Dương Thiên khó hiểu, chẳng lẽ trên đời có con kiến to như thế sao?

“Ha ha, không phải ngươi đã từng nhìn thấy những con vật có kích thước khó mà tưởng tượng nổi sao? Một con kiến to thì có gì hiếm lạ cơ chứ? Trước kia ta từng nhìn thấy một đàn kiến bay ngang qua bầu trời, con nào con nấy dài cả nghìn mét.” Huyền Hư đạo nhân nói.

“Dài cả nghìn mét?” Dương Thiên thốt lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Thực sự có con kiến to như vậy à? Lại còn là cả một đàn kiến.

“Sư phụ, nếu so Long Kinh Thiên cùng con kiến khổng lồ đó thì ai mạnh hơn?” Dương Thiên tò mò hỏi. Trên thế giới này, Long Kinh Thiên chính là người mạnh nhất.

“Ha ha.” Huyền Hư đạo nhân chỉ cười mà không trả lời.

Dương Thiên hơi bất mãn, mỗi lần nhắc đến mấy chuyện này là Huyền Hư đạo nhân lại im lặng.

“Tiểu Quang!” Dương Thiên kêu gọi một tiếng, sau đó một luồng sáng lóe lên, nhanh chóng đi tới bên người hắn, đậu lên vai hắn.

Nếu như sơn động này đặc biệt như vậy thì nói không chừng sẽ có không ít bảo vật tồn tại. Dương Thiên tính toán một chút rồi bảo Tiểu Quang đi dạo xung quanh sơn động này một vòng.

Điều khiến Dương Thiên kinh ngạc chính là Tiểu Quang vừa đi thám thính một chút thì đã phát hiện ra không ít đồ vật.

Dương Thiên tràn đầy ý cười, sự suy yếu của cơ thể cũng giảm bớt một chút. Hắn dựa theo phương hướng Tiểu Quang chỉ dẫn, lập tức đi tới phía kia.

Dương Thiên càng đi càng sâu, chờ hắn ra khỏi cửa động thì lập tức nhìn thấy một không gian vòng cung rộng lớn. Không gian này được bao bọc bởi những sơn động be bé, nham thạch bên trên tản ra ánh sáng mờ ảo, khiến không gian sáng lên một ít.

Ở chính giữa không gian vòng cung đó có một thân hình đang lẳng lặng nằm yên, thân thể dài khoảng hai mươi mét, thân thể màu đỏ, đã mục rữa hơn một nửa. Bên cạnh đó còn có mấy con kiến dài vài mét, chỉ có điều nhìn dáng vẻ thì chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ biến thành tro tàn.

“Đây là Kiến hậu hỏa dung?” Huyền Hư đạo nhân đột nhiên thốt lên, sắc mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Kiến hậu hỏa dung là cái gì?” Dương Thiên tò mò hỏi lại, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân nghe có vẻ rất hưng phấn.

“Ha ha, ngươi may mắn lắm đấy!” Huyền Hư đạo nhân nhìn Dương Thiên, gương mặt lộ ra ý cười: “Ngươi có biết Kiến hậu hỏa dung ăn cái gì không?”

Dương Thiên lắc đầu.

“Địa tâm thối nhũ!” Huyền Hư đạo nhân nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK