Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba con cự thú này, con đầu tiên là một con sói xám khổng lồ, trên đầu còn mọc một chiếc sừng trông rất dữ tợn. Con thứ hai là một con chim ưng khổng lồ, cả người đen nhánh, mở cánh ra thì phải dài hơn 300 mét, che kín cả bầu trời. Con thứ ba là một con rùa khổng lồ, lớp mai của nó phải dày tới 100 mét, cứng rắn vô cùng. Dương Thiên cảm thấy cho dù bom nguyên tử cũng chưa chắc có thể giết được con rùa khổng lồ này.

Tất nhiên là bây giờ cũng không phải thời điểm nghĩ đến mấy chuyện đó, Dương Thiên thả con sói khổng lồ đó ra, sau đó khống chế nó giống như đã từng khống chế Tiểu Hắc. Tiếp đó, hắn cũng làm tương tự với chim ưng khổng lồ và rùa khổng lồ.

Chỉ trong giây lát, bên cạnh Dương Thiên đã có ba con cự thú có kích thước 300 mét, cung kính nhìn hắn.

“Sau này chúng mày sẽ tên là Đại Lang, Đại Ưng, Đại Quy!” Dương Thiên đặt tên. Tên gọi mà hắn đặt cho bọn chúng đều rất tùy tiện, Dương Thiên cảm thấy tên chỉ để gọi thôi mà, giống như lúc trước hắn gọi Tiểu Hắc là Tiểu Hắc bởi vì cả người nó đều đen, thế nên liền đặt cái tên như vậy.

Dương Thiên tính toán thực lực bản thân một chút, trong lòng tràn đầy kích động.

Hiện tại, thực lực của hắn đã có thể địch nổi Long Kinh Thiên. Hơn nữa, có ba con cự thú cấp S đỉnh phong là Đại Lang, Đại Ưng, Đại Quy, Dương Thiên tin tưởng mình có thể đứng trên đỉnh thế giới! Bây giờ, cho dù người của Liên minh chúng thần liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn!

“Ra ngoài trước đã, không ngờ lần này lại ở trong bí cảnh lâu như vậy, cha mẹ chắc lo lắng lắm!” Dương Thiên nghĩ thầm.

Dương Thiên nhìn thân thể to lớn của mình, ý niệm lóe lên, sau đó nhanh chóng khôi phục hình thể ban đầu. Bây giờ hắn có thể tùy ý biến hóa thân thể mà không gây ra bất cứ tiêu hao nào!

Đây là biểu hiện của Luyện thể quyết viên mãn nhỏ!

Ba con cự thú cũng nhanh chóng biến hóa, Đại Lang biến thành một con chó nhỏ bình thường, Đại ưng biến thành một con chim đậu trên vai hắn, còn Đại Quy biến thành một con rùa biển chỉ bé bằng lòng bàn tay, yên lặng nằm trên vai còn lại của Dương Thiên.

Dương Thiên phất tay thu tất cả mọi thứ trong bí cảnh vào trong Long phượng nguyên châu rồi mới ra ngoài.

“Sao bên ngoài lại nhiều cự thú hải dương như vậy?” Dương Thiên vừa mới ra ngoài bí cảnh đã nhìn thấy bảy tám thi thể của những sinh vật biển này, vô cùng khó hiểu.



Tiểu Quang nhìn thấy Dương Thiên xuất hiện thì nhanh chóng lao tới bên cạnh hắn, vui vẻ cọ lên người hắn. Nó vẫn luôn đứng ở bên ngoài cánh cửa bí cảnh canh chừng.

“Ha ha, Tiểu Quang, đã lâu không gặp!” Dương Thiên mỉm cười với Tiểu Quang, sau đó đi ra biển.

“Gọi điện thoại cho cha mẹ trước đã!” Dương Thiên lấy điện thoại ra.

“Reng...” hắn vừa mới cầm vào điện thoại thì điện thoại đã reo lên.

“Alo, Nhã Lộ!” Dương Thiên nhìn tên người gọi đến thì nhanh chóng nghe máy.”

“Anh Tiểu Thiên! Là anh sao? Anh không có chuyện gì, tốt quá!” Nghe được giọng nói quen thuộc của Dương Thiên, Vương Nhã Lộ lập tức vui mừng.

“Nhã Lộ! Xin lỗi, anh mới ra khỏi một nơi nên giờ mới nghe điện thoại của em được. Có chuyện gì thế?” Dương Thiên tưởng Vương Nhã Lộ hỏi chuyện thời gian này mình bỗng nhiên biến mất, cười hỏi.

“Không có chuyện gì cả! Anh Tiểu Thiên, anh không sao là tốt rồi!”

Vương Nhã Lộ nói xong, nhìn con kiến khổng lồ càng lúc càng tới gần thì nhanh chóng ngắt điện thoại. Bây giờ cô không thể nào chạy thoát được nữa.

Trước khi chân trước của con kiến hạ xuống, Vương Nhã Lộ tháo chiếc lắc tay màu tím mà Dương Thiên đưa cho mình xuống, nắm chặt trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trước mắt lập tức tối sầm lại, Vương Nhã Lộ dường như nhìn thấy ông nội đang ân cần nhìn mình.



“Anh Tiểu Thiên, anh không sao là tốt rồi! Em không còn nữa, anh nhất định phải sống thật vui vẻ đấy!”

“Alo! Nhã Lộ?” Dương Thiên không hiểu chuyện gì, Vương Nhã Lộ chỉ nói với hắn mấy câu như vậy rồi đột nhiên cúp máy.

Dương Thiên nghi hoặc định gọi lại cho cô, hắn bỗng nhiên nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Vương Nhã Lộ, hơn hai trăm cuộc!

Dương Thiên đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động. Trong thời gian hắn biến mất, ngoại trừ người nhà của hắn thì vẫn còn một cô gái tốt bụng lo lắng cho mình như vậy.

Nghĩ đến lúc trước mình từ chối Vương Nhã Lộ, Dương Thiên đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Trước kia hắn không biết tình cảm mình dành cho Vương Nhã Lộ là gì, không biết là thích hay là tình cảm khác, nhưng bây giờ nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ nhiều như vậy, trong lòng hắn thực sự vô cùng cảm động.


Bây giờ, Dương Thiên đã có thể chắc chắn rằng mình thích Vương Nhã Lộ. Hắn thích cô gái lương thiện và tốt bụng kia.


Dương Thiên nghĩ đến suy nghĩ trước đây của mình thì cảm thấy thật buồn cười. Hắn thích Vương Nhã Lộ, nhưng lại sợ mình khiến cô bị nguy hiểm. Loại suy nghĩ này đối với Vương Nhã Lộ mà nói là không công bằng.


“Bây giờ thực lực của mình đã đứng thứ nhất trên trái đất, lần này mình sẽ không để Nhã Lộ phải tiếp tục chờ đợi nữa!” Dương Thiên nghĩ thầm, sau đó nhanh chóng gọi điện lại cho Vương Nhã Lộ.


“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang bận...”


Di động vang lên âm thanh như thế.


Dương Thiên khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chắc là Vương Nhã Lộ đang nói chuyện điện thoại với người khác. Dương Thiên tiếp tục gọi điện thoại cho cha mẹ.


Điện thoại được kết nối gần như ngay lập tức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK