Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên cảm thấy thân thể mình khôi phục được một chút liền muốn xuất viện, nhưng Hoan Hoan lại nhất quyết yêu cầu các bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho hắn một lần. Ngoại trừ kinh mạch hao tổn cần phải tĩnh dưỡng thì những chỉ số khác đều vô cùng khỏe mạnh. Lúc này Hoan Hoan mới đồng ý để hắn đi làm thủ tục xuất viện.



Ra khỏi bệnh viện, Dương Thiên đã thay bộ quần áo mà Hoan Hoan mua, cả người tràn đầy sức sống.



“Xem ra mắt chọn quần áo của tôi vẫn không tồi.” Hoan Hoan cười nói.



Nói xong, cô lại bắt đầu mở điện thoại, tiếp tục livestream.



“Oa! Hoan Hoan, tôi tới rồi!”



“Tôi chưa từng rời đi, Hoan Hoan, tôi yêu em!”



...



“Chào mừng các bạn đã đến với phòng livestream của Hoan Hoan, các bạn mới đến nếu yêu thích thì có thể ấn theo dõi tôi nhé!” Hoan Hoan nói câu mà mình thường hay nói.



Sau đó, cô giơ điện thoại quét về bốn phía.



“Ồ? Hình như tôi vừa nhìn thấy một anh đẹp trai lọt vào ống kính.”



“Đúng vậy, đẹp trai quá, Hoan Hoan, mau quay điện thoại lại nào!”



Hoan Hoan vui vẻ giơ điện thoại của mình về phía Dương Thiên.



Dương Thiên nhìn thấy những dòng bình luận trên màn hình thì tò mò hỏi: “Chị Hoan Hoan, chị đang livestream sao?”



Dương Thiên biết trên điện thoại cũng có rất nhiều phần mềm có thể livestream, rất nhiều hoạt náo viên cũng vì thế mà càng tiện lợi hơn. Lão tứ trong ký túc xá của hắn không có việc gì làm cũng thích nằm ườn xem livestream.



“Ôi anh trai kia nói chuyện nghe dịu dàng quá.”



“Cậu ta không đẹp trai bằng tôi, các người đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả!”



“Khí chất nổi bật quá, chị đây đã chụp màn hình lại rồi!”



Dương Thiên tất nhiên cũng đọc được những bình luận của mọi người về mình. Đây là buổi phát sóng của Hoan Hoan, Dương Thiên nhìn vào màn hình, tươi cười vẫy tay: “Chào mọi người!”



Hoan Hoan tươi cười, nhìn sang phía Dương Thiên đang chào hỏi mọi người: “Tiểu Thiên, cậu có đói không? Tôi dẫn cậu đi ăn chút gì ngon ngon.”



Dương Thiên gật đầu, cũng không từ chối.



“Oa! Hoan Hoan chủ động mời khách, anh trai này được Hoan Hoan bao nuôi sao?”



“Đừng mà, Hoan Hoan, đừng vứt bỏ tôi!”



...



Trên màn hình một mảnh quỷ khóc sói gào, bọn họ không biết Dương Thiên chính là người mấy ngày trước được bọn họ phát hiện ra, tất nhiên Hoan Hoan cũng không nói cho bọn họ biết.



Ăn cơm xong, Dương Thiên muốn trả tiền viện phí cho Hoan Hoan, nhưng lại bị cô từ chối: “Bây giờ cậu đã là em trai của tôi, làm gì có chuyện lấy tiền của cậu chứ!”



Cô rất có cảm tình với Dương Thiên, nhìn Dương Thiên không giống như là người có tiền, mà cô cũng không thiếu chút tiền này. Thế nên Hoan Hoan không muốn tính toán chuyện tiền nong với Dương Thiên, cô thực sự coi hắn như em trai.



Cơm nước xong xuôi, Dương Thiên nói: “Chị Hoan Hoan, tôi phải về nhà rồi. Tôi có số điện thoại của chị ở đây, lát nữa tôi đổi một cái di động rồi sẽ gọi điện cho chị.”



Hoan Hoan nói: “Tiểu Thiên, hay là tôi đưa cậu về nhé.”



“Không cần, nhà tôi xa lắm.” Dương Thiên mỉm cười từ chối.



Dương Thiên gọi một chiếc taxi, sau đó nhanh chóng rời đi.



Điện thoại mất từ lâu rồi, hắn đi mua một chiếc mới, đổi một chiếc sim mới.



Xong xuôi, Dương Thiên gọi điện thoại cho cha mẹ mình: “Alo, mẹ! Con là Tiểu Thiên, đây là số điện thoại mới của con. Không phải lúc trước con đã nói với cha mẹ rồi sao? Con lên núi du lịch, điện thoại không may rơi xuống núi rồi, nên con mua cái mới. Không sao ạ, giờ con về trường rồi, trường học sắp cho sinh viên nghỉ, đến lúc đó con sẽ về nhà, cha mẹ không cần lo lắng.”



Sau khi nói chuyện điện thoại với cha mẹ xong, Dương Thiên lại gọi điện thoại cho Long Thiên Y.



Chuông điện thoại vang lên vài lần mới có người nghe máy.



“Alo.” Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.



“Thiên Y, là tôi!” Dương Thiên nói thẳng.



...



Long Thiên Y lập tức đáp máy bay từ Long tổ tới đây. Vừa nhìn thấy Dương Thiên, cô không nhịn được mà rơi nước mắt, nhanh chóng bước đến trước mặt hắn.



“Dương Thiên, không phải anh bị nhốt trong bí cảnh Sahara sao? Sao bây giờ lại ở bên ngoài?” Một lúc lâu sau, Long Thiên Y mới bình tĩnh trở lại được, cô nhìn thấy Dương Thiên không có việc gì thì tò mò hỏi.



“Tôi cũng không rõ lắm, ở trong bí cảnh, tôi bị con mãng xà kia đánh cho hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.” Dương Thiên cũng không biết tại sao mình ra được khỏi bí cảnh Sahara. Lúc đó, hắn muốn cùng chết với con mãng xà kia, sau khi ngất đi thì không biết chuyện gì đã xảy ra.



“Ra ngoài được là tốt rồi.” Long Thiên Y cười nói.



Dương Thiên cười, sau đó nói: “Mặc dù có thể ra khỏi bí cảnh, nhưng kinh mạch của tôi đã bị tổn hại nghiêm trọng, không điều động được lực lượng trong cơ thể.”



“Kinh mạch bị tổn hại? Có nghiêm trọng không?” Long Thiên Y vội vàng hỏi.



“Không có việc gì, chỉ là về sau sẽ chỉ có thể giống như người bình thường thôi.” Dương Thiên nói.



“Người bình thường cũng được, không cần phải đánh đánh giết giết nữa.” Long Thiên Y an ủi Dương Thiên.



“Đúng rồi, sau khi mọi người ra ngoài thì đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thiên hỏi.



“Sau khi ra ngoài thì tôi ngất đi, cũng không rõ ràng những chuyện sau đó, lúc tỉnh lại đã ở căn cứ của Long tổ!” Long Thiên Y cười: “Nhưng mà bởi vì chúng ta có được mười chín Nhụy hoa màu tím và những thảo dược quý hiếm khác nên lãnh đạo Long tổ vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, thực lực của tôi bây giờ cũng đột phá lên cấp C rồi!”



Dương Thiên cũng mừng cho Long Thiên Y.



“Mọi người của Long tổ cũng biết dựa vào anh mới có thể có được nhiều Nhụy hoa màu tím như thế, tiền bối Triệu Phong Cực biết anh không có việc gì thì đã xin Long tổ thưởng cho anh! Chờ ngày mai anh sẽ biết được phần thưởng gì!” Long Thiên Y cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK