Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên 9 cười lạnh, không sợ hãi một chút nào, chiến đấu với Kim Bưu. Bọn họ đều được học Chiến vương quyết, năng lực càng ngày càng mạnh!



Theo những đòn chiến đấu của bọn họ, đất đá văng khắp nơi, trên tường lỗ chỗ những lỗ hổng, nhìn như có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Hai người này đánh nhau nhìn như hai con mãnh thú.



Lại thêm một quyền nện lên người Thiên 9, Thiên 9 không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, trên người anh ta đều là vết thương.



Mặc dù sức chiến đấu của Thiên 9 vô cùng phi phàm, nhưng dù sao thời gian luyện Chiến vương quyết cũng quá ngắn, thực lực thua kém Kim Bưu rất nhiều, không phải đối thủ của ông ta.



Kim Bưu cười hung dữ, chọn đúng thời cơ định đấm một đấm kết liễu sinh mệnh của Thiên 9.



Đột nhiên, một luồng gió lãnh ập tới sau lưng ông ta. Mặc dù thân thể Kim Bưu rất to lớn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự linh hoạt. Ông ta nhanh chóng nghiêng người sang trái tránh đi, nhưng bên trái cũng có một đòn công kích ập đến.



“Bốp!”



Sau lưng và cánh tay đều bị tập kích, Kim Bưu đang chuẩn bị xoay người tấn công, nhưng lại cảm giác giống như bốn xung quanh đều là bóng người đang đánh úp ông ta.



Kim Bưu không tránh kịp, bị một chân gạt ngã xuống đất. Mặt đất nứt nẻ lúc này truyền đến một tiếng vang rất lớn, Kim Bưu giống như một ngọn núi đập xuống đất, gạch đá văng khắp nơi.



Chờ đến khi ông ta ngẩng đầu lên thì bên cạnh Thiên 9 đã xuất hiện thêm mấy thanh niên ăn mặc giống hệt anh ta. Cả một cây đen, bên hông còn in hai chữ Chiến Thiên rất rõ ràng.



“Đã sớm nghe nói nhị đương gia của bang Thanh chiến lực vô song! Hôm nay đã được nhìn thấy, quả nhiên lợi hại!” Một thanh niên cười nói.



“Các người là à?” Kim Bưu lạnh lùng hỏi. Mặc dù ông ta béo nhưng không hề ngu ngốc. Những người trước mắt có thực lực không kém gì Thiên 9, khủng bố vô cùng!



“Tại hạ bang Chiến Thiên 13!”



“Bang Chiến Thiên 21!”



“Bang Chiến Thiên 23!”



Ba người mới tới đều là thành viên trong nhóm Thiên, tu luyện Chiến vương quyết, thực lực uy mãnh!



Kim Bưu hét ầm lên một tiếng, lao về phía bọn họ.



Nhưng lần này tình hình đã hoàn toàn đảo ngược, ông ta chỉ có một người, mà phía Thiên 9 có tận bốn người.



Kim Bưu đang định đấm vào người Thiên 9 thì đã bị ba người khác công kích lại. Cho dù thể chất của ông ta tốt đến thế nào thì cũng không chịu nổi những đòn tấn công dồn dập như thế!



Kết cục đã được định sẵn, một lát sau, Kim Bưu đã bị đánh bầm dập, khóe miệng rỉ máu, thê thảm vô cùng.



“Bang Chiến các người lấy ít địch nhiều, thế thì có gì hay ho cơ chứ?” Kim Bưu hét lên.



Sắc mặt Tào Mãnh lúc này cũng vô cùng khó coi, ông ta nhìn anh em của mình bị đánh mà không làm gì được. Trước kia Kim Bưu lấy một địch trăm cũng không hề sợ hãi, bây giờ lại không ngăn cản được bốn người của bang Chiến này. Nghe nói trong bang Chiến có hơn một trăm người có năng lực như thế này!



Ông ta càng nghĩ càng không cam lòng, nếu thuộc hạ của ông ta cũng có nhiều người giỏi như vậy thì thế lực ngầm thành phố Hải sớm muộn cũng thuộc về ông ta!



“Lão nhị, trở về đi!” Tào Mãnh thu hồi vẻ không cam lòng, cả người nháy mắt như già đi mấy chục tuổi, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.



Ngay từ khi Kim Bưu bị thương thì ông ta đã biết bang Thanh xong rồi, bọn họ bây giờ có chống lại cũng không có chút tác dụng nào.



“Đại ca!” Kim Bưu đi tới bên cạnh đại ca của mình, nhìn thấy dáng vẻ nản lòng thoái chí của Tào Mãnh, Kim Bưu cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.



Nếu như không nhờ có Tào Mãnh thì hơn hai mươi năm trước ông ta đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Lão đại của bọn họ bình thường đều khí phách hăng hái, làm gì có biểu tình như thế này bao giờ?



“Lão nhị, chúng ta thất bại rồi.” Tào Mãnh thở dài, nhìn về phía Thiên 9: “Tôi thừa nhận tôi đã thua, các người muốn đánh muốn giết gì thì tùy, chỉ xin các người tha cho con trai tôi.”



“Ha ha, Tào lão đại, chuyện này chúng tôi không làm chủ được.” Thiên 9 cười ha ha trả lời.



“Vậy bang chủ của các người đâu?” Tào Mãnh hỏi.



“Ha ha, Tào lão đại, ông muốn gặp bang chủ của chúng tôi à?” Lúc này, một giọng nói tràn ngập tự tin truyền đến.



Một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào, sau lưng ông ta còn có ba mươi mấy người nữa!



Điều đáng sợ chính là, ba mươi mấy người này mặc quần áo giống hệt mấy người Thiên 9, trên hông cũng in hai chữ Chiến Thiên.



Chấn động lòng người!



“Ông là ai?” Tào Mãnh hỏi.



“Kẻ hèn này tên là Trương Đại Hổ! Hôm nay mới có cơ hội gặp Tào lão đại!” Trương Đại Hổ cười, nhìn Tào Mãnh. Trước đây, bang Thanh đối với bọn họ mà nói giống như một con quái vật khổng lồ, không ngờ bây giờ lão đại bang Thanh lại phải vẫy đuôi lấy lòng trước mặt bọn họ như thế này.



“Trương Đại Hổ? Ông chính là bang chủ bang Chiến sao?” Tào Mãnh lạnh giọng hỏi: “Có thể buông tha cho con trai tôi không? Còn tôi tùy các người xử lý.”



“Ha ha!” Trương Đại Hổ chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn Tào Mãnh tràn đầy thương hại.



“Mẹ kiếp!” Kim Bưu nhìn thấy Trương Đại Hổ nhìn lão đại của mình như thế thì lập tức nổi giận đùng đùng, vung tay muốn đánh Trương Đại Hổ.



Ý cười trên mặt Trương Đại Hổ vẫn không hề mất đi, ông ta hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá một cái, tốc độ nhanh đến kinh người!



“Rầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK