Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo, tay phải của Lang Dã Vương xé xuống một miếng thịt trên người Uy Nhĩ thiếu gia, đao gió của Triệu Phong Cực không ngừng cắt lên người anh ta, Dương Thiên thì không ngừng cảnh giác xung quanh, phòng ngừa có người tới.

Cuối cùng, sau một tiếng rống giận không cam lòng của Uy Nhĩ thiếu gia, rốt cuộc anh ta nằm vật xuống mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Anh ta không ngờ tới, hành trình đi thành phố Hải lần này lại trở thành trạm dừng cuối cùng của cuộc đời mình!

Anh ta anh tài ngút trời, năm đó hai mươi tuổi đã đạt tới cấp B, nếu thêm thời gian, nói không chừng có thể trở thành một trong mười vị tồn tại vĩ đại cấp S của Liên minh Chúng Thần, vậy mà lại chết ở nơi này. Hơn nữa ngoại trừ bốn người Dương Thiên, không có ai biết.

Uy Nhĩ thiếu gia chết đi, rốt cuộc Lâm Kiến Sinh, Triệu Phong Cực, Lang Dã Vương và Dương Thiên cũng thở ra một hơi.

Cầm lấy túi không gian của Uy Nhĩ thiếu gia, bên trong còn có mấy cái bình màu lam, đúng là nước thuốc ăn mòn kia.

Triệu Phong Cực lấy nước thuốc ăn mòn ra, trực tiếp đổ lên thi thể của Uy Nhĩ thiếu gia, Quyển Mộc Vương và Kim Cương Vương.

Âm thanh "Xèo xèo" không ngừng truyền đến, không đến một lúc, ba thi thể đã hoàn toàn biến mất.

"Hả?"

Đột nhiên, một chiếc áo giáp màu bạc tinh xảo xuất hiện ở trước mặt mọi người. Áo giáp màu bạc này rất mỏng, nhưng mà ngay cả nước thuốc ăn mòn cũng không thể tiêu hủy được nó.

"Đây là Thần binh Áo giáp phòng ngự của Uy Đế!" Triệu Phong Cực Đột nhiên nói.

"Nghe nói, Thần binh áo giáp này là Uy Đế có được ở một bí cảnh, thậm chí có thể ngăn cản công kích tùy tiện của cường giả dưới cấp A! Không ngờ Uy Đế lại đưa cho đứa con trai út của mình." Lang Dã Vương nói.

Thế nhưng mà, hiện tại nơi này có bốn người, hoàn toàn không đủ chia.

"Áo giáp này tôi không cần!" Lâm Kiến Sinh nói.

"Nó cũng không có tác dụng gì với tôi!" Lang Dã Vương cũng cười nói.

"Áo giáp này có tác dụng rất lớn đối với cường giả dưới cấp B đỉnh phong! Dương Thiên, áo giáp này cậu giữ đi! Như vậy, cũng có thể tăng chút tỷ lệ giữ mạng!" Triệu Phong Cực cười nói.

"Tiểu Thiên, áo giáp này ngươi phải nhận lấy!" Dương Thiên đang muốn từ chối, đột nhiên, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân vang lên trong đầu.

"Được!" Dương Thiên gật gật đầu, dùng nước rửa sạch nước thuốc ăn mòn còn sót lại trên áo giáp màu bạc này, sau đó cầm áo giáp này lên, trịnh trọng nói: "Áo giáp này có chút tác dụng với tôi! Xem như Dương Thiên tôi nợ mọi người một nhân tình!"

"Ha ha, Dương Thiên, chúng ta đều thuộc Hoa Hạ, có chung kẻ địch! Cậu tư chất xuất sắc, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã đạt tới cấp bậc thế này, cho dù không ở Long Tổ, nhưng mà cậu vẫn đang cống hiến cho Hoa Hạ! Điểm này cho dù là đám người Phó tổ trưởng Đường cũng phải khen ngợi! Cho nên, cậu nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình, gia tăng tỷ lệ sống sốt của mình, đến lúc đó, Hoa Hạ chúng ta sẽ có thêm một vị cường giả tuyệt đỉnh cấp S! Kinh sợ thế lực nước ngoài!" Triệu Phong Cực cười nói.

"Đúng vậy đó! Dương Thiên, thật ra gia nhập Long Tổ hay không cũng không quan trọng. Thật ra ở Hoa Hạ, vẫn có một vài người không có gia nhập vào Long Tổ, nhưng mà vẫn bảo vệ quốc gia này." Lâm Kiến Sinh cười nói.

Dương Thiên gật gật đầu, tuy rằng hắn và Đường Tuấn của Long Tổ có mối thù lớn, nhưng mà hắn vẫn rất kính nể Long Tổ. Nhưng mà, muốn hắn gia nhập Long Tổ lần nữa, đó là không có khả năng!

Hiện tại Dương Thiên hắn không muốn ăn nhờ ở đậu, cần cái gì, Dương Thiên sẽ trực tiếp tự mình ra tay đi lấy, sẽ không dựa vào người khác!

Mấy người xử lý sạch sẽ những dấu vết còn sót lại của ba người Uy Nhĩ thiếu gia, sau đó nhanh chóng xóa đi toàn bộ dấu vết đánh nhau, như vậy, cho dù Uy Đế có đến, cũng không nhất định có thể tìm ra dấu vết của Uy Nhĩ thiếu gia.

"Tốt lắm, Dương Thiên, tôi và Lang Dã Vương trước hết quay về Long Tổ! Tôi đoán chừng qua một thời gian ngắn Uy Đế kia nhất định sẽ biết Uy Nhĩ con của ông ta biến mất, có thể sẽ phái người đến Thành phố Hải này, đến lúc đó các cậu nhất định phải cẩn thận! Tôi cũng sẽ trở về báo cáo cho Tổ trưởng của chúng tôi một tiếng." Triệu Phong Cực dặn dò.

Dương Thiên gật gật đầu.

"Còn nữa, Dương Thiên, bởi vì chuyện Đường Tuấn phái người phế bỏ tứ chi của cậu, đối với phương pháp xử lý của Tổ trưởng, cậu cũng đừng nên ghi hận trong lòng, Tổ trưởng chỉ là lo lắng cho toàn bộ Long Tổ, không có khả năng vì cậu mà trở mặt với Phó tổ trưởng Đường Chính Lâm! Hơn nữa Phó tổ trưởng Đường cũng vô cùng áy náy với cậu, hi vọng cậu có thể giải hòa với Đường Tuấn." Triệu Phong Cực thở dài nói.

"Chuyện của mình tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan đến người khác!" Dương Thiên thản nhiên nói.

"Haizz, được rồi, Dương Thiên, tôi cũng không khuyên cậu nữa! Sau này cậu phải cẩn thận!" Triệu Phong Cực bất đắc dĩ nói.

"Dương Thiên, tôi thật chờ mong lần sau gặp mặt cậu sẽ đạt tới trình độ nào!" Lang Dã Vương cười nói với Dương Thiên.

Dương Thiên rất hợp với sở thích của ông.

Sau khi hai người rời đi, liền chỉ còn lại hai người Dương Thiên và Lâm Kiến Sinh.

"Lâm bang chủ, xem ra ông và đám người Phong Vương rất quen thuộc?" Dương Thiên nhìn Lâm Kiến Sinh nói.

"Ha hả, đó là đương nhiên, cậu cũng biết, trước kia tôi cũng là người trong Long Tổ." Lâm Kiến Sinh nói, nhưng trên mặt lại có vẻ sa sút.

Hết chương 202.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK