Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân là Tổng giám đốc của khách sạn Bố Nặc, đúng là biết thân phận người thanh niên trước mắt. Trước đây khách sạn của họ thuộc về bang Lang, nhưng sau khi bang Lang bị tiêu diệt, ở đây liền thuộc về bang Chiến, tất cả tên của khách sạn đổi thành Dương Thiên.

Ông ta cũng biết lực lượng bang Chiến mạnh mẽ đến nhường nào, đây chính là bang phái trong thành phố Hải có thể ngang hàng với bang Long, người thanh niên chưa quá hai mươi tuổi trước mặt, chính là bang chủ bang Chiến!

"Thiếu gia!" Thiên 9 đến bên cạnh Dương Thiên, cung kính nói.

Dương Thiên gật đầu, liền chỉ vào Đinh Nguyên nói: "Tôi không muốn nhìn thấy người này ở khách sạn nữa".

"Vâng! Chủ tịch, tôi lập tức giải quyết!" Tổng giám đốc mập kia vội vàng nói, sau đó tức giận nhìn Đinh Nguyên nói: "Đinh Nguyên, ông lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi! Bây giờ ông đã bị sa thải!"

Cơ thể Đinh Nguyên lập tức xụi lơ, ông ta lăn lộn nhiều năm ở khách sạn này như vậy, không dễ gì mới leo lên vị trí hiện tại, nhưng lại vì một câu nói của người thanh niên trước mặt, mất đi công việc.

Nhưng, ông ta không dám chống đối, ông ta biết bối cảnh của khách sạn này, càng biết thân phận đáng sợ của chủ tịch khách sạn này. Ông ta không dám nhiều lời, ánh mắt sợ sệt nhìn Dương Thiên, vội rời khỏi đây.

"Vừa nãy hình như ông nói không tha cho tôi?" Dương Thiên cúi đầu xuống, nhìn ông chủ Lý, nhẹ nhàng nói.

Ông chủ Lý đột nhiên cả người toát mồ hôi.

Ông chủ Lý mơ hồ biết được bối cảnh sau khách sạn Bố Nặc rất kinh khủng, hoàn toàn không phải là thứ mà ông ta có thể chọc vào.

Thế nhưng hiện tại, vị chủ tịch khách sạn trước mắt ông ta lại là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, có thể thấy địa vị thân phận của người này nhất định không tầm thường.

Vừa rồi ông ta lại còn nói sẽ không tha cho Dương Thiên?

“Xin lỗi, tôi…tôi không cần cô gái này xin lỗi tôi! Để tôi xin lỗi cô ấy!”, Ông chủ Lý lộ ra bản mặt sợ hãi.

Nói xong, ông chủ Lý trực tiếp nhìn Vương Nhã Lộ, không còn chút thái độ đe dọa như trước kia, sợ hãi nói: “Tôi xin lỗi cô, vừa rồi hành vi của tôi rất quá đáng, xin cô tha thứ cho tôi.”

Vương Nhã Lộ bị hành động của ông chủ Lý dọa cho một trận, nhưng cô biết ông chủ Lý làm như vậy là vì Dương Thiên. Cô vội vàng: “Không sao! Vừa rồi cũng là tôi có lỗi trước.”

Nói xong, Vương Nhã Lộ kéo kéo Dương Thiên nói nhỏ: “Anh Tiểu Thiên.”

“Còn không đi?”, Dương Thiên nhìn ông chủ Lý, lạnh lùng nói.

“Vâng vâng, tôi lập tức đi đây!”, ông chủ Lý vui mừng.

“Thiên 9, ông chủ Lý kia làm gì? Bối cảnh như nào?”, Dương Thiên nghi vấn.

“Cậu chủ, ông chủ Lý này hiện đang kinh doanh trang phục, ở thành phố Hải có mở vài tiệm bán quần áo. Tài sản ước chừng khoảng 13 triệu tệ.” Thiên 9 ở bên cạnh đáp.

Bang Chiến bọn họ có tình báo của riêng mình nên cũng có hiểu biết nhất định đối với các thương nhân ở thành phố Hải.

“Tôi không muốn nhìn thấy tiệm của hắn thuận lợi làm ăn nữa, hiểu chưa?”, Dương Thiên ra lệnh.

“Vâng, cậu chủ, tôi lập tức đi làm ngay!”, Thiên 9 gật gật đầu, anh ta hiểu ý của Dương Thiên.

“Anh Tiểu Thiên, em không sao, anh đừng làm như vậy được không?”, Vương Nhã Lộ cầu xin Dương Thiên.

“Em đi theo anh!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ, trong lòng có chút giận dữ.

Đi đến một nơi không có người, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Em nhìn em xem, với bộ dạng này, trạng thái tinh thần kém như vậy, em còn chạy tới đây làm thêm! Ở trường không có lịch học sao?”

Vương Nhã Lộ nói lí nhí: “Anh Tiểu Thiên, em đã làm thủ tục tạm nghỉ học rồi, không sao đâu ạ.”

“Ông nội em luôn hy vọng em thuận lợi học xong đại học không phải sao? Nếu ông Vương ở trên trời nhìn thấy bộ dạng này của em sẽ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên tức giận.

“Nhưng…nhưng em muốn trả hết toàn bộ số tiền nợ anh!”, Vương Nhã Lộ nói.

Cô bây giờ nợ Dương Thiên tổng là 2 triệu tệ.

“Anh không phải đã nói rồi sao? Tiền đó không cần em trả!”, Dương Thiên nhẹ nhàng nói nhỏ: “Số tiền đó đối với anh căn bản không đáng nhắc tới!”

“Nhưng đối với em đó là khoản tiền rất lớn! Anh Tiểu Thiên, anh giúp em rất nhiều rồi, em không muốn phải nợ thêm anh bất kỳ thứ gì nữa!”, Vương Nhã Lộ trực tiếp nhìn Dương Thiên mà không chút sợ hãi, đôi mắt cô ngấn lệ.

“Em đã nợ anh quá nhiều rồi, em không muốn đến tiền bạc cũng phải nợ anh nữa! Như vậy em ở bên cạnh anh không thể ngẩng cao đầu. Em nhất định sẽ học xong đại học, vừa học vừa tranh thủ kiếm tiền, sau đó trả nợ cho anh Tiểu Thiên.”, Vương Nhã Lộ ngang bướng nói.

Dương Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nhã Lộ bây giờ đột nhiên mềm lòng, thở dài nói: “Nhã Lộ, anh xin lỗi, thái độ của anh vừa nãy quả thật không đúng. Số tiền nợ đấy em không cần vội, giả dụ như em muốn trả thì cũng từ từ trả.”

Đúng lúc này điện thoại của Dương Thiên reo lên, một tin nhắn được gửi tới.

Vừa rồi hắn lệnh cho Thiên 9 đi điều tra gần đây Vương Nhã Lộ làm công việc gì, kết quả điều tra Vương Nhã Lộ không những làm việc ở khách sạn Bố Nặc mà đồng thời còn làm hai công việc khác, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều chưa đến sáu tiếng đồng hồ.

Dương Thiên thở dài, hắn chuyển cho Vương Nhã Lộ tổng cộng 2 triệu, 2 triệu này đối với hắn căn bản không là gì, nhưng đối với Vương Nhã Lộ mà nói lại là một con số khổng lồ mà cô không thể trả nổi. Hắn cũng không ngờ rằng số tiền này lại gây áp lực rất lớn cho Vương Nhã Lộ.

Vương Nhã Lộ trong lòng sốt ruột, coi như cô tốt nghiệp đại học rồi, mỗi tháng lương 10.000, không ăn không uống hơn chục năm mới có thể trả hết số nợ này.

Cô không muốn tình bạn với Dương Thiên có dính dáng đến tiền bạc, vì vậy mới liều mạng kiếm tiền trả cho Dương Thiên.
Chương 232 Quật cường 2

Vương Nhã Lộ rút điện thoại ra, trực tiếp chuyển cho Dương Thiên 10.000, tuy sắc mặt cô trắng nhợt nhưng lại lộ ra nụ cười vui vẻ nói: “Anh Tiểu Thiên, em đã trả anh 10.000 rồi, còn thiếu 1.990.000 nữa, anh cho em thời gian, em nhất định trả hết cho anh, anh cũng đừng có thu lãi của em đấy.”

Đây là số tiền mà một tháng cô làm ba công việc tiết kiệm được, một sinh viên đang còn đi học một tháng kiếm được hơn 10.000 phải vất vả như thế nào chứ.

Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn Vương Nhã Lộ thở dài: “Giờ anh mới phát hiện, thì ra tính khí của em ngang bướng như vậy.”

Có điều hắn cũng không cố gắng khuyên nhủ Vương Nhã Lộ nữa, hắn bỗng nghĩ ra cách khác, Vương Nhã Lộ chỉ muốn nhanh chóng trả hết nợ cho hắn, thế nên hắn sẽ giúp Vương Nhã Lộ có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền.

“Cho dù phải trả anh tiền, em cũng không cần làm phục vụ, anh sắp xếp cho em một công việc!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ cười nói.

“Không cần đâu anh Tiểu Thiên, em chỉ không muốn nợ anh ân tình, như thế này thực ra vẫn ổn ạ.”, Vương Nhã Lộ từ chối.

Dương Thiên gật gật đầu: “Sắc mặt em hiện tại trắng bợt nhợt nhạt, tinh thần cũng không được tốt, mấy ngày tới em đừng đi làm nữa, phải chú ý bồi dưỡng thân thể, lỡ như em mệt không đi làm nổi thì sao trả tiền anh được?”

Dương Thiên cười trêu ghẹo, xua tan đi bầu không khí phiền muộn.

“Hứ! Đợi em mệt chết rồi, em sẽ đến nhà anh Tiểu Thiên, bắt anh nuôi em!”, Vương Nhã Lộ hừ nhẹ một tiếng nói.

Dương Thiên cười cười: “Đi thôi, khách sạn Bố Nặc là sản nghiệp của anh, để anh đây đưa em đi ăn một bữa thật ngon.”

Vương Nhã Lộ gật đầu không từ chối, dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình thường thôi, lần sau cô nhất định sẽ mời Dương Thiên một bữa.

Dùng bữa xong, Dương Thiên đưa Vương Nhã Lộ về trường học.

Dương Thiên gọi điện cho Thiên 9 nói thẳng: “Tôi hy vọng sau này Vương Nhã Lộ sẽ nhận được đãi ngộ tốt nhất dành cho nhân viên ở khách sạn Bố Nặc, chuyện thăng chức gì đó toàn bộ dựa trên năng lực của cô ấy, không cần phải đối xử đặc biệt, còn nữa, tôi không muốn Vương Nhã Lộ ở khách sạn Bố Nặc phải chịu bất kỳ ủy khuất nào! Hiểu chưa?”

“Vâng, cậu chủ!”, Thiên 9 vội vàng đáp, trong lòng anh ta đã đem việc này trở thành đại sự rồi.

Giải quyết xong chuyện của Vương Nhã Lộ, Dương Thiên đi mua sắm một đống đồ đạc. Lều bạt, chăn bông,… cái gì hắn cũng mua hết, rất nhiều hỏa sơn lân cận đều không có chỗ ở, vậy nên hắn đem những thứ này, cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút là có thể nghỉ ngơi ở bất kỳ đâu.

Tất cả đồ đạc đều đã chuẩn bị xong, cuối cùng Dương Thiên cũng có thể đi đến huyết cảnh tu luyện.

Đợi đến lúc bắt đầu luyện huyết cảnh, khi ấy hắn chỉ cần dựa vào thực lực, không cần dựa vào bất cứ thứ gì bên ngoài cũng có thể tương đương với cường giả cấp A!

Khu vực Đông Bắc của Hoa Hạ, là nơi có nhiều núi lửa nhất ở trong lãnh thổ Hoa Hạ. Mục tiêu chủ yếu của Dương Thiên cũng là ở nơi này.

Trên đường, hắn đã đi qua một vài khu vực núi lửa, nhưng mà không có Địa Tâm Thối Nhũ, Hỏa Sơn Linh Dịch cũng chỉ có mấy chục giọt, bị Dương Thiên thu lại.

Dương Thiên tu luyện Luyện huyết cảnh, bất kể là dùng Địa Tâm Thối Nhũ hay là Hỏa Sơn Linh Dịch, mỗi một lần tu luyện đều cần đúng một ngàn giọt. Nhiêu đây còn xa mới đủ để chống đỡ một lần tu luyện của Dương Thiên.

"Sư phụ, những Hỏa Sơn Linh Dịch này cũng quá ít đi?” Dương Thiên nhìn chất lỏng trong tay, oán giận nói.

Những chất lỏng này có màu đỏ như lửa, giống như thủy ngân, lăn qua lăn lại ở trong tay Dương Thiên, giống như cách ly khỏi lòng bàn tay của hắn. Dương Thiên có thể cảm nhận được một tia khô nóng trong đó, thân thể của hắn mạnh mẽ, cho nên chỉ cảm giác được một chút.

Thật ra Hỏa Sơn Linh Dịch này có độ nóng rất cao, nếu để cho một người bình thường tiếp xúc với một giọt Hỏa Sơn Linh Dịch này, chắc chắn sẽ bị phỏng.

Dương Thiên lái xe đến địa điểm mục tiêu, nhìn quần thể những ngọn núi lửa uốn lượn kia, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Trong mắt hắn, toàn bộ những ngọn núi này đều là từng giọt từng giọt Hỏa Sơn Linh Dịch.

Dương Thiên dần đi vào, may mắn những ngọn núi này đều là núi lửa chết, bằng không Dương Thiên cũng không dám tiến vào.

"Sư phụ, những ngọn núi lửa chết này sẽ không đột nhiên phun trào chứ?” Dương Thiên nhìn miệng núi lửa, trong lòng kỳ thật cũng có hơi sợ.

Nhiệt độ của dung nham núi lửa bình thường đều ở trên 1000 độ, một khi phun trào, với thân thể hiện tại của Dương Thiên, cũng không thể chống cự được bao lâu.

"Sẽ không, những núi lửa này vẫn đang ở trạng thái rất bình tĩnh, sẽ không phun trào.” Huyền Hư đạo nhân lắc đầu nói.

Dương Thiên yên tâm, sau đó thả người nhảy, trực tiếp nhảy vào trong miệng núi lửa.

Đương nhiên, Dương Thiên cũng không thể cứ như vậy trực tiếp đi xuống, mà là thông qua vách đá của núi lửa, thân thể chậm rãi rơi xuống.

Qua một thời gian ngắn, rốt cuộc Dương Thiên cũng đi xuống dưới đáy, xuống chút nữa là dung nham núi lửa đang không ngừng sôi trào.

"Tiểu Quang!" Dương Thiên gọi, sau đó từ trên người hắn có một cái bóng hiện lên, một con rắn nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, vui mừng phun ra lưỡi rắn.

Hiện tại thực lực của tiểu Quang theo thời gian trôi qua cũng càng thêm mạnh mẽ, hai cái sừng nhỏ trên đầu cũng càng thêm rõ ràng, nếu chỉ nhìn phần đầu, rất giống một con Giao Long.

Tiểu Quang nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Dương Thiên, sau đó cái mũi nhỏ ngửi ngửi, bay thẳng về phía một phương hướng.

Dương Thiên vội vàng đi theo.

Tiểu Quang trời sinh có năng lực tầm bảo, đã sớm quen thuộc với mùi của Hỏa Sơn Linh Dịch, ngựa quen đường cũ dẫn dắt Dương Thiên chạy đến một chỗ.

Ở trung tâm của một tảng đá được bao quanh bởi dung nham, một chỗ trũng chứa các vật chất kỳ lạ màu đỏ nhạt tụ lại với nhau. Đúng là Hỏa Sơn Linh Dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK