Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, mọi người đều giữ im lặng, mấy người Lưu Thiếu Đông nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

 

Đêm nay bọn họ đã được chứng kiến bang Thanh rớt đài, cùng với sự nổi dậy của một vị bá chủ khác!

 

“Dương Thiên... Không không... Anh Thiên, Lưu Thiếu Đông em xin lỗi anh! Chuyện lúc trước là chúng em sai! Hi vọng sau này anh đừng để bụng!” Lưu Thiếu Đông đắn đo một chút, cuối cùng hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh Dương Thiên, kinh sợ nói.

 

“Đúng đúng! Anh Thiên, từ nay về sau anh chính là đại ca của chúng em! Nếu ai dám đối nghịch với anh, chúng em nhất định sẽ là người đầu tiên không buông tha cho kẻ đó!” Ngô Cường và Lý Kiến Hoa cũng nhanh chân chạy tới.

 

Bọn họ thực sự rất sợ Dương Thiên tới tính sổ với mình.

 

“Anh... Anh Thiên, xin lỗi anh, trước đây là em ngu ngốc, em làm chuyện gì cũng sai cả... Hy... hy vọng anh không để bụng.” Lâm Đình cũng lắp bắp nói.

 

“Mọi người làm sao thế? Anh Tiểu Thiên không hề nói là muốn đối phó với mọi người.” Vương Nhã Lộ tò mò hỏi, cô tâm tư đơn thuần, không biết tại sao mọi người lại phải xin lỗi Dương Thiên như thế.

 

“Nhã Lộ, cô xem quan hệ của chúng ta cũng coi như là không tồi, cô có thể nói đỡ cho chúng tôi vài câu với anh Thiên không?” Lâm Đình nhìn về phía Vương Nhã Lộ, cầu xin.

 

“Hả?” Vương Nhã Lộ mơ màng nhìn về phía Dương Thiên, nói: “Anh Tiểu Thiên, bọn họ làm sao thế?”

 

“Không có việc gì!” Dương Thiên mỉm cười nhìn Vương Nhã Lộ, sau đó ánh mắt sắc lạnh liếc qua đám người Lưu Thiếu Đông: “Tôi hy vọng không có lần sau!”

 

Dương Thiên cũng không có ý định đối phó với bọn họ. Dù sao cũng chỉ là một nhóm trẻ con được chiều đến hư mà thôi. Dương Thiên trước nay đều không để những người như thế này vào mắt.

 

“Vâng vâng vâng! Cảm ơn anh Thiên! Sau này nếu anh Thiên cần giúp gì thì cứ nói với chúng em!” Nhóm người Lưu Thiếu Đông lúc này mới có thể yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có một chút hưng phấn. Chỉ có mấy người bọn họ biết thân phận thật sự của Dương Thiên, nếu như trong trường gặp phải ai nói xấu Dương Thiên, bọn họ nói không chừng sẽ có cơ hội lộ mặt nói đỡ cho Dương Thiên, kéo gần quan hệ với hắn.

 

Trương Thi Ninh và Chu Noãn không nói gì, hai cô đều là người ít nói, cũng không biết phải nói gì với Dương Thiên.

 

Nhất là Trương Thi Ninh, cô nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Trong số những người ở đây, cô là người quen Dương Thiên sớm nhất, tiếc là cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kết giao bạn bè. Bây giờ, trong lòng Dương Thiên, chắc cô đã không còn là bạn của hắn nữa rồi.

 

“Được rồi! Trời không còn sớm nữa, mọi người đều trở về đi.” Dương Thiên nhìn đồng hồ, thấy đã là hơn mười giờ tối thì nói.

 

Mọi người như được đại xá, vội vàng trở về nhà.

 

Sau khi đưa Vương Nhã Lộ về ký túc xá, Dương Thiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Hắn mở điện thoại ra, thì ra là người đã lâu không gặp- Long Thiên Y.

 

“Alo! Chào cô, tôi là Dương Thiên!” Dương Thiên nghe máy.

 

“Dương Thiên, tôi đang ở nhà anh.” Giọng nói của Long Thiên Y truyền qua điện thoại, vẫn lạnh lùng như bình thường.

 

“Cô chạy đến nhà tôi làm gì?” Dương Thiên tò mò hỏi.

 

“Không phải lúc trước tôi và một thành viên khác của Long tổ vẫn tìm kiếm tung tích của tên Ninja kia sao, đã gặp được và công kích nhau vài lần, hôm nay lại trúng phải mai phục của bọn họ.” Long Thiên Y nói: “Tôi cứ tưởng rằng tiểu quốc đảo kia chỉ phái một tên Ninja đến đây thôi, không ngờ bởi vì muốn có được luận văn nghiên cứu của vị giáo sư kia mà bọn họ phái đến tận hai Ninja cấp D đỉnh phong! Chúng tôi nhất thời không chú ý nên đã bị thương.”

 

Dương Thiên nghe Long Thiên Y kể lại thì nói thẳng: “Tôi sẽ về ngay.”

 

Chờ đến khi về nhà, quả nhiên hắn đã nhìn thấy Long Thiên Y. Cô vẫn mặc bộ trang phục màu đỏ kỳ dị như thế, gương mặt diễm lệ. Bên cạnh cô còn một người phụ nữ khác, khoảng chừng ba mươi tuổi, tên gọi là Ngụy Trân Trân, là đồng đội của Long Thiên Y. Ngụy Trân Trân có dị năng là truy tung, có thể truy tìm tung tích của mục tiêu ở khoảng cách hàng trăm dặm.

 

“Dương Thiên, chỗ anh có rất nhiều thảo dược. Tôi và chị Trân Trân bị thương, nên đã lấy dùng một chút, anh sẽ không để ý chứ?” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, cười nói.

 

“Không sao!” Dương Thiên nhìn thấy cánh tay Long Thiên Y quấn băng gạc thì lắc đầu: “Hai tên Ninja kia rốt cuộc là làm sao? Hai người không bắt được bọn chúng à?”

 

Sắc mặt Long Thiên Y cũng thay đổi, nói: “Nếu chỉ xét về năng lực chiến đấu thì bọn tôi không sợ hai tên đó. Nhưng mà Nhẫn thuật của hai tên này lại rất khó chơi, các loại thủ đoạn cứ ùn ùn không dứt.” Long Thiên Y dừng lại một chút, nói thêm: “Nhưng mà nghiên cứu của vị giáo sư đại học An kia đã hoàn thành rồi, bây giờ đã được phong tỏa, ngày mai sẽ mở ra. Đến lúc đó, nghiên cứu sẽ được giao cho viện nghiên cứu Hoa Hạ, hai tên Ninja chắc chắn sẽ ra tay vào ngày mai. Bởi vì một khi giao cho viện nghiên cứu Hoa Hạ thì sau này bọn chúng sẽ không còn cơ hội nữa!”

 

“Tôi có thế làm gì?” Dương Thiên hỏi thẳng. Hắn biết Long Thiên Y tới tận đây tìm hắn chắc chắn là muốn nhờ hắn giúp đỡ.

 

“Tôi biết anh là sinh viên của đại học An, đến lúc đó, hi vọng anh có thể tiếp cận vị giáo sư kia, nếu có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh thì lập tức ra tay. Chúng tôi cũng sẽ âm thầm theo dõi, tùy thời hành động.” Long Thiên Y nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK