Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão Dương à! Con trai ông có bạn gái chưa? Con gái của cô họ tôi mới lên đại học, trông cũng xinh gái lắm nha! Còn chưa có qua bạn trai." Một bà dì háo hức nói.

Điều kiện bây giờ của Dương Thiên đích thị là kim quy tế! Ai mà gả vào nhà họ Dương liền trở thành phú bà. Hơn nữa, không ai trong trong tiểu khu Thư Hương không biết Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan đều là người thân thiện.

“Ha ha, tiểu Thiên bây giờ cũng đã lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều!” Thẩm Tân Lan nói.

Tuy nói là vậy nhưng người khác nghe sẽ biết đây là đang từ chối khéo.

Bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng đã dọn xong mọi thứ, sau đó Thẩm tân Lan đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về, nấu một bàn đầy thức ăn để ăn mừng nhà mới.

Dương Gia Quốc vui vẻ uống lên vài ly và bị Thẩm Tân Lan nói cho một trận, cả nhà đều rất vui vẻ.

Ngày hôm sau.

Dương Thiên đẩy cửa phòng bước ra, thấy cha mẹ hắn đều đã dậy, mẹ hắn đang chuẩn bị bữa sáng, còn cha hắn Dương Gia Quốc thì đang đọc báo.

"Tiểu Thiên sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm lát nữa?" Thẩm Tân Lan cười nói.

“Con dậy sớm quen rồi!” Dương Thiên cười nói. Sau đó hắn ra ngoài chạy bộ 1 vòng quanh tiểu khu Thư Hương.

Khi Dương Thiên vừa trở về nhà, Thẩm Tân Lan bảo “Bữa sáng xong rồi, tiểu Thiên mau ăn thôi!”

Một lúc sau, em gái hắn San San cũng dậy, bé ngáp dài một cái, trên người còn đang mặc chiếc áo khoác màu hồng mà Dương Thiên mua cho bé mà không nỡ thay ra, y như 1 tiểu công chúa vậy.

“Con đi nha!” San San nhanh chóng ăn cơm xong liền rời khỏi nhà, nói: “Mẹ, con đi tìm mấy người bạn.”

Thẩm Tân Lan bất lực nói “Con bé điên này không thể nào ngồi yên được!”

Nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tính cách của em gái hắn hoạt bát như vậy khá tốt.

Không ngờ một tiếng sau, San San lại chạy về. Theo sau bé là bảy tám đứa trẻ cùng tuổi, một trong số đó có một nhóc béo chỉ mới 12, 13 tuổi, nhưng toàn thân rất béo, ước chừng cũng nặng gần 130 cân. Khi Dương Thiên nhìn thấy nhóc, hắn liền nghĩ đến hắn trước đây.

"Tiểu béo, Viên Viên, Đình Đình mấy bạn xem, đây là nhà mới của mình! Từ giờ mình sẽ sống ở đây!” San San tự hào giới thiệu nhà mình với bạn bè.

"Wow! San San, nhà mới của bạn to và đẹp quá!", một cô bé ngưỡng mộ nói.

"Hứ hứ! Tất cả những thứ này đều là do anh mình mua! Còn nữa quần áo của mình đẹp không? Đều là anh mình mua cho mình đấy!" San San tự hào nói.

Dương Thiên tươi cười đi tới, lấy 1 ít kẹo chia cho mấy đứa bé.

Không ngờ San San sáng sớm chạy ra ngoài, chỉ để khoe nhà mới với bạn bè của mình. khiến Dương Thiên cảm thấy rất buồn cười.

“San San, đây là anh trai mà bạn nói là bắt tôm hùm rất giỏi sao?” Một người bạn nhỏ hỏi.

"Đương nhiên rồi! Anh mình bắt được rất nhiều tôm hùm vào mùa hè! Chúng đều rất lớn, con lớn nhất dài hơn một mét a!" San San ra sức làm dấu.

Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trên mặt các bạn, San San chạy tới chỗ Dương Thiên, ngẩng đầu chờ mong nói: "Anh ơi, bây giờ anh còn có thể bắt được tôm hùm không?"

"Đứa bé này! Bây giờ là mùa đông! Tôm hùm đều chui vào tổ của chúng hết rồi! Chúng không ra ngoài hoạt động thì làm sao có thể bắt được?" Thẩm Tân Lan ở bên cạnh bất lực nói.

“Dạ!”, San San chán nản trả lời.

“Không sao đâu mẹ, con ra bãi biển xem thử, coi có hay không.” Dương Thiên cười nói.

“Trời đông lạnh vậy, con đừng xuống nước!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.

Dương Thiên đồng ý với bà, sau đó dẫn San San và mấy đứa nhỏ đi ra biển.

San San vui vẻ, bé tin là anh bé mà ra tay thì nhất định sẽ bắt được rất nhiều tôm hùm lớn.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm người đã đến bãi biển.

Bãi biển hôm nay không có quá nhiều du khách, chỉ có vài dân địa phương đến chơi, Dương Thiên dặn dò em gái mình đừng chạy lung tung, rồi chuẩn bị xuống biển. Với thể chất của hắn bây giờ, cho dù ở trong nước 0 độ C đã đóng băng cũng không có vấn đề gì.

Sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ nước biển không quá lạnh, Dương Thiên liền trực tiếp nhảy xuống biển.

Nhiệt độ nước biển luôn duy trì ở 1 nhiệt độ thường, nên cũng có một số người đi bơi vào mùa đông, động tĩnh của Dương Thiên cũng không làm cho ai để ý.

“Anh ơi cố lên nha!” San San và những bạn nhỏ của bé đang cổ vũ cho hắn.

Dương Thiên cười với bé rồi lặn xuống biển.

Dương Thiên đã lặn xuống biển, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể lặn xuống độ sâu tới 100 mét. Vì vậy, hắn không hề do dự mà bơi từ từ dưới đáy biển sâu.

Vào mùa đông tuy khí hậu ít ảnh hưởng tới nhiệt độ của nước biển, nhưng các sinh vật sống dưới đáy biển vẫn giảm đi một ít.

Tôm hùm chỉ nằm rải rác vài con, Dương Thiên rất dễ đã bắt được chúng.

Thấy được cảnh đẹp dưới đáy biển, Dương Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Long Phượng nguyên châu chính là được phát hiện ở đây, từ đó đã thay đổi vận mệnh của Dương Thiên.

Dương Thiên vừa bơi vừa ngắm cảnh đẹp dưới biển, từ từ tiến về phía trước, bất giác đã bơi tới khu vực sâu gần 100 mét. Nơi này cơ hồ chưa ai đặt chân tới qua, hoàn toàn chưa được khai phá.

Bùm!

Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên kinh ngạc.

Hết chương 169.
Chương 170 Điều kỳ lạ dưới đáy biển

Vừa bơi tới nơi này, cảnh sắc đột nhiên trở nên tuyệt mĩ, dưới đáy biển xuất hiện nhiều tia sáng màu tím chói mắt. Loại tia sáng tím này rất kỳ dị, không ngừng chớp nháy dưới đáy biển tối đen, tạo nên một cảm giác mộng ảo.

Hơn nữa, còn có rất nhiều loại sinh vật kỳ lạ bơi qua bơi lại. Chúng không chỉ có kích thước to như hai con tôm hùm khổng lồ hắn đã từng bắt trước đó, còn có những con cua khổng lồ gần 2 mét, ốc biển cao gần 3 mét, thậm chí còn có 1 con bạch tuộc tới 7, 8 mét.

Sinh vật nơi đây không chỉ đa dạng hơn nơi khác mà còn rất lớn, có rất nhiều loại Dương Thiên cũng chưa từng thấy qua. Thấy hắn bơi tới, những sinh vật này bắt đầu trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm hắn, tùy thời huy động xúc tua cùng thân hình khổng lồ của mình.

Dương Thiên hết sức kinh ngạc, không ngờ ở đây lại có nhiều sinh vật to lớn như vậy.

Tuy nhiên, đại dương vốn dĩ là một nơi thần bí, cho tới bây giờ nhiều khu vực của đại dương vẫn chưa được con người biết đến, xuất hiện loại sinh vật như vậy chỉ có thể cảm khái sự kỳ diệu của nó, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng thấy được những con tôm hùm và cua khổng lồ như vậy làm cho Dương Thiên rất vui. Lần này ko làm San San thất vọng rồi.

Sau khi bắt hết mấy con tôm hùm và cua khổng lồ này vào lưới, Dương Thiên liền rời khỏi đây.

Không lâu sau khi Dương Thiên rời khỏi, tất cả những tia sáng màu tím dưới đáy biển đột nhiên tập trung lại vào một chỗ, sau đó một cánh cổng ẩn ẩn xuất hiện nơi đây. Các cự vật xung quanh nhìn chằm chằm cánh cổng, thân thể phủ phục, trong ánh mắt kích động. Nhưng cánh cổng chỉ xuất hiện trong khoảng một phút rồi sau đó biến mất.

Dương Thiên trở lại lên bờ, kéo cái lưới của hắn lên!

San San và mấy đứa nhỏ liền vây xung quanh hắn, nhìn thấy những con tôm hùm và cua khổng lồ, điều rất kinh ngạc “Oa! Có nhiều tôm hùm và cua khổng lồ quá!”

San San lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó liền tự hào nói “Mình đã nói rồi! anh mình nhất định sẽ bắt được tôm hùm khổng lồ, mình không lừa mấy bạn đúng không!”.

“San San, anh bạn lợi hại quá, con tôm hùm lớn vậy, cả con cua nữa, còn lớn hơn cả tụi mình!” Mấy đứa nhỏ vui vẻ vây quanh những con tôm hùm và cua khổng lồ, nhưng lại không dám giơ tay đụng vào vì sợ bị cắn.

Động tĩnh của Dương Thiên đã thu hút sự chú ý của những người trên biển, một lúc sau đã có rất nhiều người tới gần, nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ này đầy kinh ngạc.

Mấy đứa nhỏ không biết, nhưng họ vừa nhìn đều biết giá trị của chúng.

Có người đàn ông giàu có hỏi Dương Thiên “Tiểu huynh đệ, tôm hùm và cua này anh bán không, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý”

Từ trước tới giờ ông chưa bao giờ thấy qua loại tôm hùm lớn như vậy, muốn mua 1 con về ăn thử.

San San vừa nghe có người muốn mua tôm hùm và cua khổng lồ của anh mình, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Trước đó bé cũng thấy anh mình bắt được 2 con tôm hùm khổng lồ, bán được 600 ngàn. Tưởng là Dương Thiên cũng muốn bán mấy con tôm hùm và cua mới bắt được.

Dương Thiên sờ đầu em gái hắn, cười nói với người đàn ông đó “Ngại quá, cái này chúng tôi không bán.” Hắn bây giờ căn bản là không thiếu tiền. bắt mấy con tôm cua khổng lồ này cũng chỉ vì em gái hắn.

San San không nở bán, hắn đương nhiên không bán rồi.

“Tiểu huynh đệ, giá cả nhất định sẽ làm anh vừa ý. Anh chỉ cần bán 1 con cho tôi là được!” người đàn ông đó còn muốn nài nỉ thêm.

Dương Thiên trực tiếp lắc đầu.

Hắn cầm lấy cái lưới của mình, phía sau đi theo 7, 8 đứa nhỏ đang rất hưng phấn, đưa chúng về nhà. Trên đường về, họ bắt gặp rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, một số người có tiền liền bước tới hỏi Dương Thiên bán hay không, Dương Thiên điều từ chối hết.

“Mẹ ơi, mẹ ơi! Anh lại bắt được rất nhiều tôm hùm và cua, còn lớn hơn cả con nữa!” vừa về tới nhà liền chạy tới khoe với Thẩm Tân Lan.

“Đứa nhỏ này, chỗ nào mà có tôm hùm và cua khổng lồ như vậy?” Thẩm Tân Lan cười nói, tưởng là con gái bà nói giỡn.

Nhưng khi Dương Thiên đi vào, Thẩm Tân Lan thấy đồ hắn cầm trên tay, bà không khỏi kinh ngạc.

Bốn con tôm hùm này con nào con nấy dài gần cả mét, còn bốn con cua nữa, thân dài gần 2 mét rồi, nhìn vào rất đáng sợ!

“Tiểu Thiên, này... này đều là con bắt hả?” Thẩm Tân Lan ngạc nhiên hỏi.

Dương Thiên gật đầu cười.

“Cái này là anh con bắt đó, chúng con đều nhìn thấy hết!” San San mừng rỡ nói. “Trước đó anh từng bắt được hai con lớn như con tôm hùm này, mỗi con bán được 300 ngàn!”

Bang!

Thẩm Tân Lan có chút chóng mặt, kinh ngạc nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ, nếu mỗi con đều 300 ngàn, vậy 4 con tôm hùm này đã gần 1 triệu 200 ngàn, còn có những con cua lớn hơn nhiều nữa, nó sẽ có giá bao nhiêu đây?

Trước đây bà còn lo Dương Thiên tiêu tiền bừa bãi, không ngờ tốc độ kiếm tiền của Dương Thiên kinh người như vậy! Chỉ đi ra bãi biển một chuyến liền kiếm được tiền triệu.

“Mẹ, mẹ thấy đó con bây giờ kiếm tiền lợi hại như vậy, cho nên có tiền thì cứ tiêu, không cần tiết kiệm quá?” Dương Thiên cười.

Thẩm Tân Lan nhìn những con tôm hùm và cua khổng lồ nói “Tiểu Thiên mấy con tôm hùm, cua khổng lồ này con định bán hay như thế nào!”

Dương Thiên trả lời “Mẹ, bán cái gì? Mấy cái này mình tự ăn, bây giờ nhà đâu có thiếu tiền.”

Thẩm Tân Lan có chút đau lòng, con tôm hùm 300 ngàn cứ để lại như vậy? Nếu còn là trước đây, rất khó mà tưởng tượng ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK