Mục lục
Cường Giả Đô Thị - Dương Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thần long tìm bảo! Loài rồng có thói quen cất chứa bảo vật, thế nên chúng rất nhạy bén cảm ứng được những nơi chứa bảo vật.” Huyền Hư đạo nhân trả lời.



Hai mắt Dương Thiên sáng lên. Nếu nói như vậy thì dựa vào Tiểu Quang thì hắn và Long Thiên Y sẽ không cần phải lang thang tìm kiếm không có mục tiêu, dựa vào may mắn mà tìm bảo vật nữa.



“Tiểu Quang, nếu mày cảm ứng được bảo vật thì lập tức nói cho tao biết. Nhỡ kỹ thu liễm màu sắc của mình, không được để người khác phát hiện ra, biết chưa?” Dương Thiên dặn dò Tiểu Quang.



Có lẽ vừa rồi Tiểu Quang biến hóa tạo ra uy lực lớn quá nên Long Thiên Y chậm rãi mở mắt. Cô nhìn thầy Dương Thiên ngồi bên cạnh đống lửa, tươi cười nhìn mình thì cũng khẽ cười lại với hắn.



Phù!



Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thư giãn một chút.



Long Thiên Y ngạc nhiên nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, tay anh không phải đã gãy rồi sao? Sao giờ vẫn có thể cử động như thế?”



“Bây giờ ổn rồi!” Dương Thiên cười nói: “Bôn ba lâu như vậy, chúng ta ra ngoài tìm chút thức ăn đi!”



Long Thiên Y cũng không hỏi tại sao hắn khỏi nhanh thế, nhanh chóng gật đầu.



Ra khỏi sơn động, tầm mắt lập tức sáng ngời. Tâm trạng của Dương Thiên vui sướng hơn một chút, ngay cả Long Thiên Y cũng lộ ra nụ cười ấm áp.



Nơi này là một khu đất trống, khắp nơi đều là nham thạch, bên phải có một vách đá, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời cao vời vợi.



Dương Thiên và Long Thiên Y ngã xuống từ nơi đó.



Hai người đi về phía trước, phía trước còn có một con sông. Trong nước có rất nhiều cá bơi qua bơi lại, những con cá này đều có hình dáng rất lớn.



Dương Thiên lập tức khống chế nguồn nước, bắt được vài con cá. Sau đó, hắn và Long Thiên Y quay lại sơn động, chuẩn bị nướng cá ăn.



Nhưng sau đó, Dương Thiên lại ngây người nhìn mấy con cá, hắn không biết nướng cá như thế nào.



Long Thiên Y cười: “Để tôi làm cho! Trước đây tôi thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, nướng cá gì gì đó đã thành thục từ lâu rồi.”



Long Thiên Y nhanh chóng xử lý cá, sau đó cắm lên hai cành cây, sau đó đặt lên đống lửa, thỉnh thoảng lại xoay xoay vài cái, ánh mắt vô cùng chăm chú.



Dương Thiên yên lặng ngồi chờ ở bên cạnh, đợi bữa tiệc thịnh soạn của hai người.



Trong sơn động, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh củi cháy nổ tanh tách.



Tay nghề của Long Thiên Y rất tốt, hai người ăn khoảng bảy tám con cá.



Dương Thiên nhìn về phía Long Thiên Y, hỏi: “Tiếp theo chúng ta chuẩn bị đi đâu đây?”



Long Thiên Y suy nghĩ một chút, thở dài: “Nơi này không có trên bản đồ, tôi cũng không biết phải đi đâu.”



Dương Thiên cười nói: “Vậy thì đi theo tôi đi! Tôi có cảm ứng mạnh mẽ với bảo vậy, biết đâu lại cảm ứng được bảo vật ở nơi nào!”



“Thật sao?” Long Thiên Y liếc mắt nhìn Dương Thiên một cái, vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.



Dương Thiên cười khổ: “Vậy cô cảm thấy bây giờ chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”



“Được rồi! Đi theo anh đi!” Long Thiên Y suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu: “Miễn là đừng đưa chúng ta đến trước miệng mấy con hung thú cấp C là được.”



Dương Thiên gật đầu, giao lưu ý thức với Tiểu Quang: “Tiểu Quang, dựa hết vào mày đấy!”



Theo chỉ dẫn của Tiểu Quang, Dương Thiên dẫn Long Thiên Y đi về phía trước. Hai người đi khoảng chừng một tiếng mới dừng lại.



“Ôi! Nhân sâm ngàn năm!” Long Thiên Y hô lên một tiếng, nhìn thấy hai gốc nhân sâm ngàn năm trước mặt thì vội vàng đào lên.



Chỉ trong chốc lát, hai củ nhân sâm khổng lồ đã được đào lên! Nhân sâm dài hơn một mét, nhìn giống như hình người.



Long Thiên Y cẩn thận lấy ra một chiếc túi nhỏ, cho nhân sâm vào đó.



“Ồ? Chiếc túi của cô là túi gì vậy? Sao cái túi nhỏ đó lại chứa được nhân sâm?” Dương Thiên nhìn chiếc túi nhỏ trong tay Long Thiên Y thì tò mò hỏi.



“Đây là túi không gian!” Long Thiên Y tự hào nói.



“Túi không gian?” Dương Thiên tò mò không thôi.



Long Thiên Y đưa cho Dương Thiên cảm nhận chiếc túi một chút, đồng thời giải thích: “Cái này do một vị thức tỉnh giả có năng lực không gian của hợp chủng quốc chế tạo ra, nhưng người đó chỉ là cấp B nên cũng chỉ có thể làm ra chiếc túi không gian khoảng hai mét vuông. Long tổ chúng ta đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để đổi lấy chiếc túi không gian này để mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ có cái sử dụng. Túi không gian này không phải của tôi, là Phong vương tiền bối cho tôi mượn dùng tạm, khi nào trở về phải trả lại cho ông ấy.”



Long Thiên Y nhìn chiếc túi không gian trong tay, tràn đầy yêu thích: “Tiếc là Long tổ chúng ta không có thức tỉnh giả nào có năng lực không gian, nếu tôi có một chiếc túi không gian thì tốt biết mấy.”



Sau đó, vẻ mặt cô lại trở nên ủ rũ: “Dị năng giả đã ít rồi mà còn không có ai có năng lực không gian. Hợp chủng quốc lại có đến mấy người là năng lực không gian giả. Tôi còn nghe nói năng lực không gian giả ở Hợp chủng quốc kia còn có người gần đến cấp S!”



Dương Thiên gật đầu, không ngờ túi không gian còn có lai lịch như vậy.



Sau khi lấy được hai củ nhân sâm ngàn năm, Long Thiên Y đã dần tin tưởng Dương Thiên hơn, đi theo sau hắn. Cô vừa đi vừa ngó nghiêng, xem còn bảo vật gì nữa không.



Hai người cứ đi một lúc rồi lại dừng lại, tìm được thêm hai củ nhân sâm ngàn năm và một hà thủ ô ngàn năm.



Thu hoạch như vậy xem như không tồi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK