Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch, cậu phải bình tĩnh, phu nhân sấu xố...đã bỏ mạng trong đám cháy mất rồi.

- Cô nói gì cơ?

Hai tay Sâm Vũ buông thõng, đôi mắt đỏ ngầu như mờ đi. Đúng lúc đó, một chiếc cáng cứu thương được kéo ra, người nằm trên đó bị phủ một lớp vải trắng.

Là người chết.

- Chủ tịch, đây là di thể của phu nhân

Chiếc cáng được đưa đến trước mặt hắn, Sâm Vũ thất thần đưa tay lên chạm vào gò má của Vi An, qua một lớp, dường như chỉ còn là xương và thịt cháy, hơi ấm trước kia mất thật rồi.

- Tôi về muộn rồi, chắc em đã đau đớn lắm đúng không? Là lỗi của tôi, lỗi của tôi khi đã không thể bảo vệ tốt cho em

Bất giác, hắn ôm chầm lấy cái xác khiến tất cả mọi người đứng xung quanh đều ngỡ ngàng.

- Chủ tịch...

- Tại sao đang yên đang lành lại có cháy.

Hắn lạnh giọng, đôi mắt như phủ đầy sương mờ chất chứa biết bao căm giận. Người làm đứng bên lắp bắp, cuối cùng quản gia lên tiếng:

- Bình gas dưới nhà bếp bị rò rỉ lại bén lửa nên đã dẫn đến cháy nổ thưa chủ tịch.

Mắt hắn sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó. Bình thường nhà bếp đều sử dụng bếp từ, hôm nay lại xuất hiện bình gas, rõ ràng là có kẻ đã toan tính ngay từ đầu.

Hắn liếc mắt với trợ lí đang đứng ngay cạnh mình, anh ta lập tức hiểu chuyện, rời đi điều tra.

- Đi hết đi, để tôi một mình với cô ấy

Cho đến khi mọi người đều rời đi hết, hắn vẫn ôm chặt lấy cô, nhớ lại lần đầu họ gặp mặt.

Vi An tựa như đoá lan trắng tinh khôi giữa lớp bùn nhơ nhớp, bàn tay búp sen lướt trên những phím đàn, thanh âm tuyệt diệu thu hút hắn.

Quán bar đó rất tối, ánh đèn mờ mờ ảo ảo nhưng nụ cười của cô lại hằn sâu vào trong trí nhớ của Sâm Vũ.

Hắn rất ít khi để tâm tới điều gì, lại càng không có một thói quen nào nhất định nhưng Vi An chính là ngoại lệ đầu tiên và có lẽ là duy nhất.

Sâm Vũ đến quán bar ấy mỗi tối, ngồi vào đúng một chỗ ngồi ấy, nơi có thể nhìn ngắm Vi An một cách rõ ràng nhất, nhâm nhi ly wisky, chờ đợi tiếng đàn cất lên.

Nếu hắn là thi sĩ, cô sẽ trở thành nàng thơ của hắn, một nàng thơ độc nhất, đặc biệt như thiên sứ trời ban. Nhưng hắn lại chỉ là một kẻ bình thường nên hắn sẽ yêu cô theo cách của hắn.

Ngay từ đầu, cẩn thận từng bước, không dám manh động, đem Vi An về bên cạnh mình dù thừa biết cô chỉ là đang muốn lợi dụng tiền bạc và địa vị của hắn.

Nhưng không sao hết, thứ em muốn tôi đều cho em.

Nhẹ nhàng giam cầm, dần dần chiếm hữu, sao cũng được, miến là cô chịu ở bên cạnh hắn.

Cả quá trình hắn đều cẩn thận từng bước, gần đến cuối cùng rồi lại tan thành mây khói, âm dương cách biệt.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, đã ba ngày hắn không ăn không ngủ, chỉ có rượu.

Nỗi đau day dứt vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu, hắn cảm giác Vi An vẫn ở đây, hơi ấm của cô vẫn còn in trên chăn đệm.

Đêm khuya sương xuống, khi ý thức mơ hồ và mệt mỏi, hắn chìm vào cơn mê và lại nhìn thấy Vi An, cô ngoảnh mặt đối diện với hắn, nước mắt lăn dài trên gò má, không nói gì mà dần biến mất vào hư không.

Sâm Vũ muốn chạy theo nhưng lại bị đất dưới chân giữ lại, vạn vật sụp đổ, hắn bật dậy sau cơn mơ, mồi hôi đầm đìa ướt đẫm lưng áo.

- Quản gia, quản gia

Quản gia từ ngoài, hớt hải đẩy cửa chạy vào. Hắn ôm đầu, day day huyệt thái dương, vừa nhìn thấy người đến liền nói:

- Cô ấy đâu? Gọi cô ấy cho tôi

- Chủ tịch, cậu quên rồi sao? Phu nhân đã mất được ba ngày rồi.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK