Còn ý đồ gì nữa? Anh nhịn sáu nắm, sắp nhịn thành hoà thượng luôn rồi đây này.
- Anh...biến thái.
- Em nói gì cũng đúng.
Hắn cầm lấy tay cô đưa lên mặt hết ngửi ngửi rồi lại cọ cọ y như một tên thê nô đích thực. Vy An chỉ ngủ có sáu năm mà Sâm Vũ đã bị thời gian nhào nặn đến méo mó cả tính tình thế này, nhất thiết cần giáo huấn lại.
- Anh có thể sống nghiêm túc hơn được không?
Vy An kéo mũi hắn, sau đó tập tễnh tự mình bước vào trong nhà, dáng vẻ của cô lúc này chẳng khác nào thiếu nữ mới lớn giận hờn người yêu. Sâm Vũ không an tâm, lập tức lẽo đẽo theo sau.
- Để anh đỡ em.
- Em tự đi được.
- Anh bế em nhé?
Dây dưa một hồi, cuối cùng cũng về đến phòng, lúc nãy tập đi, lưng áo vốn đã ướt sũng, lại bị hắn đè ra gặp môi một lúc lâu khiến cho Vy An mệt đến không thở ra hơi, cũng may hôm nay hắn còn có cuộc họp nên cô cuối cùng cũng có chút không gian riêng.
Ngồi một mình trong phòng, Vy An vô tình sờ thấy một cuốn vở mỏng được giấu sau lớp ga đầu giường, cô tò mò mở ra xem thử, không ngờ hắn cũng có thứ giấy mình.
"Ngày...tháng...năm.
Hôm nay là đầy tháng của hai đứa nhóc, cô ấy không có ở đây, một mình có chút vất vả, lại hơi cô đơn.
Ngày...tháng...năm.
Tròn một năm kể từ ngày xảy ra tai nạn, tròn một năm cô ấy im lặng với thế gian này.
Tôi nhớ em!
Ngày...tháng...năm.
Năm năm, chín tháng, mười bốn ngày, rốt cục thì khi nào chúng ta mới gặp lại nhau đây? Tôi sắp quên mất giọng của em rồi."
Đến đây, Vy An không còn đủ dũng khí để đọc tiếp nữa, cổ họng cô như bị thứ gì đó nén chặt, tắc nghẹn lại, thở không ra hơi, nước mắt thấm đẫm trên trang giấy. Hoá ra khi không có Vy An bên cạnh, hắn đã một mình chống đỡ như vậy, cảm giác cô quạnh ấy đúng là khiến người ta chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy đau lòng.
- Sao tự dưng em lại chốt cửa, có chuyện gì à?
Ngoài cửa, Sâm Vũ liên tục gõ cửa, giọng điệu chất chứa đầy sự lo âu. Cô vội vã cất quyển nhật kí về chỗ cũ, lau hết nước mắt trên mặt đi, đấm đấm hai cái vào ngực, cố lấy lại bình tĩnh, hạ giọng đáp lại:
- Tối nay em muốn ngủ một mình, anh sang tạm phòng khác nhé?
- Không có chuyện gì thật chứ?
- Không có, anh yên tâm đi.
Vì để tôn trọng không gian riêng tư của cô, sau một vài câu hỏi thăm cuối cùng hắn cũng chịu rời đi. Sau khi chắc chắn Sâm Vũ đã không còn đứng ngoài cửa, Vy An mới lấy quyển nhật kí ra, tiếp tục đọc.
Từng câu từng chữ đều là cảm xúc, đau có, buồn có, thậm chí nhuốm cả màu nước mắt. Chạm tay lên trang giấy, cảm nhận từng nét mực sần lên tiếp xúc với da thịt, Vy An ôm cuốn sổ vào lòng, thiếp đi lúc nào không hay.
Sao mọc, trăng lên, lại có người gõ cửa, nghe thấy tiếng động, Vy An lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ biểu cảm vui mừng dù cho nửa đêm nửa hôm dám có kẻ đến làm phiền giấc ngủ.
- Đồng chí An, không biết đồng chí có thể cho tôi tá túc nhờ một đêm không?
Vy An lấy hơi, giả bộ nghiêm túc đáp lại thê nô của mình.
- Có phòng không ở, sang phòng tôi làm gì?
Cũng chẳng biết từ đâu, Sâm Vũ lại học được mấy tuyệt chiêu làm nũng vô cùng "có mùi" để đem ra kèn cựa với cô, sau này dạy hư hai đứa con thì liệu hồn. Hắn nói nhỏ, sợ mất mặt:
- Tôi…mới đái dầm, chăn đệm ướt hết không nằm được nữa.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !