Không có...anh buông ra đi.
- Đừng nháo! Tôi bồi em.
Lại nữa rồi. Khoái cảm nhục dục từ cơ thể hắn truyền tới từng giác quan của Vi An, thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Sau khi mây mưa một trận, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Giúp việc giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi đưa Vi An xuống phòng ăn.
Tại đó, Sâm Vũ đang vừa nhâm nhi li cafe vừa lật qua vài trang báo, thấy cô ngồi vào bàn ăn, hắn mới bắt đầu động đũa.
- Em vẫn định đi đánh đàn ở quán bar sao?
- Tôi vẫn chưa xin được việc khác nên có lẽ là vậy.
Hắn chau mày tỏ vẻ không vui, cầm lấy khăn ăn lau qua khoé miệng sau đó mới nhàn nhạt nói:
- Vậy thì làm trợ lí của tôi đi.
Vi An hơi bất ngờ, cô đặt đũa xuống, khéo léo từ chối:
- Như thế không phải là anh đang thiên vị sao?
Cô thừa biết, hắn là chủ tịch tập đoàn cao cao tại thượng, người đi bên cạnh giúp đỡ hắn cũng nhất định không tầm thường.
Dù mục đích trả thù đã được vạch định sẵn, người đàn ông này với cô cũng chỉ là quan hệ giao thương, nhưng lợi dụng người ta một cách trắng trợn như vậy, Vi An cô tốt xấu gì cũng cảm thấy hơi quá đáng.
Thấy gương mặt bối rối lại pha chút ngập ngừng khó xử của cô, Sâm Vũ cảm thấy có chút thích thú, tâm trạng cũng đột ngột tốt lên.
Hắn đương nhiên biết làm như vậy là thiên vị, nhưng người con gái đang ngồi trước mặt hắn đương nhiên là xứng đáng với sự thiên vị này.
Khi gặp cô lần đầu tại bar, hắn đã tò mò cho người tìm hiểu về gia cảnh của Vi An.
Cũng là một tiểu thư trâm anh thế phiệt, thành tích học tập không tồi, hơn nữa tính khí lại vừa ý hắn, để cô bên cạnh mình nhiều một chút, vừa là ưu ái, vừa là giam cầm.
Con đường ngày sau con dài, hắn liếc mắt nhìn Vi An, tạm bợ bông đùa một câu:
- Phục vụ trên giường em còn làm được, mấy cái khác có là gì?
- Anh...anh...
- Em có ý kiến gì?
Vi An tức giận đến không nói nên lời.
Người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh, bây giờ lại còn khi dễ cô, cũng thật là quá đáng.
Nếu không phải bây giờ Vi An cần phải dựa dẫm vào hắn thì không đời nào cô lại nhẫn nhục chịu đựng với loại đàn ông như thế này.
Thấy tình nhân bên gối vẻ không vui hiện rõ trên mặt, Sâm Vũ có chút buồn cười, trong lòng không khỏi cảm thán.
Cô gái này lòng tự trọng rất cao nha.
Vi An đứng dậy, rời khỏi bàn ăn. Sau khi thức dậy, cô vẫn chưa kịp thay đồ, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngủ, sinh hoạt có chút bất tiện nên lấy cớ:
- Tôi ăn xong rồi, đi thay đồ.
Hắn nhếch mày rồi chỉ gật đầu cho qua.
Thực ra trong lòng Vi An hơi lo lắng hắn sẽ vì thái độ của cô mà tức giận, không ngờ người đàn ông này vậy mà lại dung túng cho cô làm càn.
Sau khi thay lại một bộ đồ chỉn chu, Vi An xuống nhà nhưng đã không còn thấy người đâu, cô thuận miệng hỏi giúp việc:
- Anh ta đi đâu rồi?
- Thưa phu nhân, chủ tịch sau khi ăn xong đã lên xe đến công ty rồi, còn dặn phu nhân hôm nay chưa cần đi làm, ở nhà tĩnh dưỡng cho lại sức.
Thấy giúp việc một dạ hai vâng với mình, Vi An có chút không thoải mái. Cô thì làm gì có danh phận để bọn họ phải gọi mình là phu nhân rồi còn răm rắp nghe lời chứ?
Dù đã ra sức giải thích nhưng đồng loạt giúp việc trong nhà vẫn giữ nguyên thái độ trước sau như một với Vi An.
Từ trước đến nay thiếu gia không gần nữ sắc, bây giờ lại đưa một người phụ nữ về nhà, người làm bọn họ không phải nên sớm nhận định nữ chủ nhân của mình sao?
Tối hôm ấy, khi Vi An đang dùng bữa ở ngoài vườn thì vừa vặn đúng lúc hắn về, trên tay còn cầm một chiếc hộp lớn.
Sáng nay chỉ vui miệng trêu cô một chút, lại vô tình khiến mĩ nhân cau mày khiến hắn suy nghĩ cả ngày, cuối cùng quyết định tự tay lựa một món quà coi như chuộc lỗi.
Hiếm khi tự mình dốc nhiều tâm tư vào thứ gì đó như vậy, Sâm Vũ mang theo tâm trạng hưng phấn đặt chiếc hộp xuống trước mặt cô.
Vi An thấy hắn về sớm, lại còn tặng quà cho mình thì có chút bất ngờ nhưng sau khi mở chiếc hộp ra thì biểu cảm trên khuôn mẳ cô như đông cứng. Hắn cao hứng nói:
- Tôi có mua vài bộ quần áo, em xem có vừa ý không?
- Cái gì đây?
- Đồ lót tình thú
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !