Đúng là do nằm nhiều tư thế, nhưng em không được ngủ
-...
- Ý em là em trằn trọc mất ngủ ấy mà
Mặt cô đồng nghiệp kia méo xệch, nói không nên lời, Vi An cũng chỉ biết cười trừ rồi rời đi.
Lúc cô mang cafe vào trong phòng làm việc cho hắn, Sâm Vũ ngừng tay, nhấp một ngụm rồi thuận miệng hỏi:
- Ổn chứ?
Vi An nghiêm túc suy nghĩ về môi trường làm việc và thái độ nhân viên, tất cả đều rất thoải mái và chuyên nghiệp rồi mới gật đầu:
- Mọi thứ đều ổn.
- Ý tôi hỏi là cơ thể em có trụ được không?
Vi An ngây người, giả vờ vén tóc, cố gắng che đi đôi gò má đang ửng đỏ vì xấu hổ của mình.
Thấy cô không đáp, hắn mới nhướn mày, hướng mắt lên nhìn Vi An, xấu hổ rổi sao?
- Nếu cảm thấy không khoẻ thì gọi tài xế về trước đi.
- Không cần đâu, tôi ổn mà.
Vi An nhẹ nhàng từ chối, mới ngày đầu đi làm mà tan ca sớm thì không tiện lắm, cô sợ người ta sẽ nói ra nói vào.
Sâm Vũ cũng không ép cô, nhìn tiểu yêu tình này lượn qua lượn lại trước mắt thôi cũng khiến tâm trạng căng thẳng do công việc của hắn tốt lên không ít, lâu lâu lại tiện miệng chọc ghẹo Vi An một câu khiến cho khuôn mặt kia đỏ lên.
Không tệ chút nào!
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, đập rầm vào cửa, cả hai người đều giật mình, nhìn về phía ấy.
- Em còn đang thắc mắc tại sao mấy ngày nay anh luôn tránh mặt em, là vì con hồ ly này quyến rũ anh sao?
Chất giọng oanh vàng lanh lảnh vang lên như muốn tát thẳng vào mặt Vi An, người vừa mới bước vào khuôn mặt trang điểm tinh tế, cả người nồng lên mùi nước hoa đắt tiền, dáng vẻ lại vô cùng cao ngạo.
Ồ là vị tiểu thư si tình nhà nào đây?
- Triệu tiểu thử, cô không thể tùy tiện xông vào đây.
Lúc này, bảo vệ mới đuổi tới, Vi An đánh mắt ra hiệu cho họ rời đi, khi nãy cô còn thắc mắc là ai, hoá ra đây là vị Triệu Kiều Nhan đanh đá có tiếng xa gần.
Ngay từ lúc vào phòng đã giễu võ giương oai, khí thế áp đảo thế này mà Sâm Vũ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn qua dáng vẻ chải chuốt kĩ càng của Kiều Nhan, dường như đã quá quen với sự hống hách, vô lễ này của cô ta.
Hắn bày ra vẻ mặt chán ghét cực độ, vô cảm nói:
- Tôi bận! Thư kí Lệ thay tôi tiếp khách
Vi An nhận lệnh, nở một nụ cười công nghiệp với Kiều Nhan, đưa tay về phía phòng trà:
- Triệu tiểu thư, mời.
Thấy Sâm Vũ có vẻ tức giận, lại thêm nụ cười đầy cưỡng ép của Vi An, ả đành hậm hực nâng gót giày.
Lúc Vi An đang rót trà, Kiều Nhan lại lên tiếng đá đểu cô, giọng điệu vô cùng chua ngoa:
- Mắt nhìn của Sâm Vũ cũng không tệ nhỉ? Cỏ dại mà anh ấy nhắm mắt hái ai ngờ lại là hoa thơm ven đường.
Vi An mặt không đổi sắc, đặt bình trà về chỗ cũ rồi mới lịch sự đáp lại lời cô ta:
- Chẳng hay tiểu thư đây chính là muốn cắm chung một chỗ với cỏ dại như tôi?
- Cô...
Vi An nhướn mày, bước ra đằng sau Kiều Nhan, hai tay nắm chặt lấy vai ả, ép sát vào thành ghế.
Kiều Nhan bị đau liền muốn kêu lên nhưng hai cánh môi đã bị ngón tay cái của Vi An chặn lại.
Sụyt!
Kiều Nhan trợn mắt, tức giận đến không thể nói nên lời. Vi An bóp mạnh cằm ả, kéo đầu Kiều Nhan đến sát mặt mình, môi ghé xuống ta cô ta, đưa ra hàng loạt câu hỏi như muốn tấn công vào chính sự kiêu ngạo của Kiều Nhan:
- Cô đã được anh ấy hôn chưa?
- Đã nhìn thấy cơ thể của anh ấy chưa?
- Đã được lên giường với anh ấy chưa?
- Mà cô đòi cướp người của tôi?
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !