Sau này chuyện đâm chọc anh cũng có thể giúp em được.
- Anh đừng có mà lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ.
- Chỉ với em mới vậy thôi.
Người đàn bà khác Sâm Vũ đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái chứ đừng nói có loại suy nghĩ như vậy, Vy An sướng mà không biết hưởng, làm hắn tủi thân gần chết.
Cô đỏ mặt, định đánh hắn một cái cho đỡ xấu hổ nhưng lúc quay sang nhìn ánh mắt thập phần ủy khuất của Sâm Vũ, Vy An chỉ đành cười bỏ qua.
Sau khi trâm cứu xong, cơ thể của Vy An đã linh hoạt hơn đôi phần, cô đã có thể tự cử động nhẹ bả vai và cơ hông một cách dễ dàng mà không cần giúp đỡ, chỉ cần chăm chỉ tập luyện và châm cứu thêm vài buổi nữa là có thể hoạt động lại bình thường sớm thôi.
Lúc này vừa đúng giờ hai đứa nhỏ tan học, hôm nay là lần đầu cô đi đón con, có chút hào hứng, quãng thời gian trưởng thành đầu đời của tụi nhỏ không có bàn tay của người mẹ chăm sóc giống như một vết thương lòng lớn đối với cô, vì vậy sau này cô càng muốn bù đắp cho chúng nhiều hơn.
Đỗ xe trước cổng trường, Vy An muốn theo Sâm Vũ vào bên trong nhưng vì cô chưa thể đi lại bình thường được nên hắn lo lắng đông người cô có thể bị ngã vì vậy một hai bắt Vy An ngồi trong xe, cô xụ mặt, làm gì có ai đi đón con lại ngồi một chỗ đợi con chạy tới như vậy chứ nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời hắn.
Cũng may lớp của hai đứa nhóc nằm ở ngoài cùng hành lang, mở cửa kính ra là có thể nhìn thấy, Vy An ngồi trong xe, mắt hướng ra ngoài dõi theo bóng lưng Sâm Vũ thì thấy Tiểu An và Tiểu Ngưng được cô giáo đưa ra, hai đứa vui vẻ chào cô nhưng điều khiến Vy An để ý lại là thứ khác.
Gì đây?
Cô giáo kia vậy mà lại dám giả vờ trận chân để ngã nhào vào lòng hắn. Vy An nhìn đến trố mắt, cái gì đang diễn ra trước mắt cô thế này?
Cô tức tối cầm điện thoại lên gọi cho Sâm Vũ, bản năng diệt trà xanh đang ngủ yên năm nào dần dần trỗi dậy theo từng con số hiện lên trên màn hình. Không đợi đầu dây kia kịp nói gì sau khi bắt máy, cô đã ra lệnh:
- Anh bật loa lên.
Lúc này, trong lòng Sâm Vũ đã có một dự cảm chẳng lành, sống lưng đột nhiên lạnh buốt báo hiệu cho hắn mưa giông sắp ập tới sẽ cuốn bay mái ấm bình yên của hắn đi. Ngón tay run rẩy bật loa:
"Chồng yêu, anh bao giờ mới chịu về vậy? Người ta đã đợi lâu lắm rồi, đồ ngủ cũng thay xong luôn, là loại ren đen mà anh thích nhất đấy"
Một câu nói thôi mà khiến cho tất cả những ai nghe được đều đỏ mặt, cô giáo kia cũng tự động thấy khó mà lui, hai đứa con thì đá đểu hắn:
- Anh bảo em baba là hoàng tử dởm mà em đâu có nghe, làm gì có hoàng tử nào mà lại sợ vợ như thế?
- Ò giờ em tin
Quả nhiên, sau khi lên xe, ánh mắt Vy An nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới như muốn băm vằm thành từng mảnh:
- Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa, lát anh cọ bằng sạch cho tôi, bộ đồ này thì vứt đi cho chó mặc, cấm anh mặc nữa.
Lúc về đến nhà, quản gia hớt hải chạy ra thông báo với họ rằng có một vị khách tự xưng là Triệu thiếu gia đã đến từ lâu và đang đợi ở phòng khách.
Sâm Vũ và Vy An dẫn hai đứa nhóc đi vào thì thấy một người đàn ông ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang ngồi đợi, thấy họ, anh ta vui vẻ đứng dậy chào:
- Oh xin chào hai vị, tôi là Alan, anh trai của Kiều Nhan.
Rồi anh ta nhìn sang Vy An, nở một nụ cười bí hiểm, rồi nói:
- Lệ tiểu thư, không ngờ lần này gặp lại em với lí do như vậy, nhớ ngày xưa em còn nằng nặc đòi kết hôn với tôi, không biết Lệ tiểu thư còn nhớ không nhỉ?
P/s: Vote nhooooo
Cho bạn nào quên thì Alan là anh trai của Triệu Kiều Nhan, người mà hợp tác với Cố Nhậm Quân bắt cóc Vy An nhé.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !