Anh chị đã bị bắt vì có hành vi trộm cắp, bắt cóc và cố ý giết người, yêu cầu anh chị phối hợp theo tôi về đồn.
- Anh nói cái gì cơ? Sao lại có chuyện hoang đường như thế được.
- Hoang đường hay không cứ gặp nhau trên toà rồi nói tiếp
Lúc này Sâm Vũ mới từ trong đi ra, trên môi nở một nụ cười lịch thiệp không hề có ý che dấu vẻ đắc thắng trên gương mặt.
Cố Nhậm Quân định lao lên túm lấy cổ áo hắn để sống mai một trận thì bị hai viên cảnh sát đằng sau xông đến bẻ tay đè sát xuống đất.
- Thằng khốn, mày lừa tao
- Ai bảo mày khiêu chiến trước làm gì, đồ ngu
Sâm Vũ đứng ở tư thế bán quỳ trước mặt Cố Nhậm Quân, vỗ hai cái vào má trái của anh ta, ánh mắt lạnh lùng bộc lộ rõ vẻ căm hận nhìn anh ta.
Kiều Nhan đứng ở đằng sau chứng kiến một trận náo nhiệt từ nãy đến giờ định im lặng rời đi nhưng bị trợ lí đứng ở ngoài chặn lại:
- Kiều tiểu thư, cô đây là muốn bỏ của chạy lấy người sao?
- Tránh ra, tôi không biết gì hết
- Cô không biết cũng không sao, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ
Cảnh sát xông lên còng tay Kiều Nhan lại, Sâm Vũ từ đăng sau bước đến, trên tay cầm một xấp hình ném vào mặt cô ả. Từng tấm từng tấm đều là hình cô ta lục lọi trong nhà hắn.
Sau khi giải quyết xong chuyện, Cố Nhậm Quân và Kiều Nhan bị áp giải đi, Sâm Vũ lập tức lên xe đi đến biệt thự trên núi của Cố Nhậm Quân để đón Vy An.
Vượt một đoạn đường núi dài gập ghềnh, phá cửa xông vào, lật tung từng phòng trong căn biệt thự lên, cuối cùng hắn cũng tìm thấy Vy An.
Nhìn thấy cô nằm bất động trên giường, phải dựa vào ống thở để duy trì sự sống, hắn hận không thể đem Kiều Nhan và Cố Nhậm Quân ra xẻ thịt phanh thây, xả hận thay Vy An.
Chỉ cần tưởng tượng lúc cô một mình kẹt trong biển lửa, sợ hãi biết bao, đau đớn đến nhường nào, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng theo đó mà ăn sâu vào tận cuống tim.
Sâm Vũ đặt môi lên trán cô, qua một lớp băng cứu thương, cảm nhận hơi ấm ít ỏi trên cơ thể Vy An. Cảm giác này so với lúc ôm cái xác lạnh ngắt kia tốt hơn nhiều, tuy có chút đau lòng vì không thể bảo hộ tốt người của mình nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội để bù đắp về sau.
- Xin lỗi vì đã đến trễ, thật may vì em vẫn còn ở đây
Hắn thì thầm với cô, chất giọng trầm ấm, dịu dàng như muốn xoa dịu những đớn đau mà Vy An đã từng phải chịu sau đó mới cho người chuyển cô lên xe cứu thương đi đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra tổng hợp lại một lần và chuyển Vy An vào phòng hồi sức thì bác sĩ trưởng khoa đã gọi hắn vào phòng riêng để trao đổi.
Nhìn li trà thượng hạng bốc hơi nghi ngút được đưa đến trước mặt mình, Sâm Vũ chỉ gật đầu qua loa rồi hỏi thẳng vào vấn đề chính:
- Tình hình của cô ấy thế nào?
Dù ngồi trong phòng lạnh nhưng trên trán trưởng khoa vẫn toát mồ hôi hột, người đang ngồi trước mặt ông đây khí chất bức người, ánh mắt thâm trầm khó đoán, là một đại nhân vật không nên đắc tội càng không thể dây vào, câu nói vừa rồi của anh ta dường như còn đang ẩn chứa hàm ý "không chữa khỏi cho cô ấy, tôi dỡ sập bệnh viện của ông" nên càng nghĩ lại càng khó để mở lời.
- Bệnh nhân chỉ bị bỏng nhẹ ở ngoài da, điều trị một thời gian là sẽ hết sẹo nhưng...
- Còn vấn đề gì nữa?
- Chấn thương nghiêm trọng ở vùng đầu khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trường hợp xấu nhất có thể sẽ phải sống thực vật suốt phần đời còn lại.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !