Tôi có mua vài bộ quần áo, em xem có vừa ý không?
- Cái gì đây?
- Đồ lót tình thú.
Vi An xấu hổ đến muốn độn thổ, cầm bộ đồ lót hai mảnh mỏng tang trên tay, chưa kịp nhìn hết đã nhanh chóng nhét nó lại vào hộp.
Cô đỏ mặt nhìn hắn, cũng may bây giờ chỉ có hai người họ, nếu không có ai đó nhìn thấy, có lẽ cô sẽ tự đem mình đi chôn mất.
Sâm Vũ tự rót cho mình một li vang, nhâm nhi vài hớp, cao hứng nói với Vi An.
- Lát nữa mặc cho tôi xem.
Mặc cho hắn xem?
Đem thứ này mặc lên người cô, có khác nào yêu cầu Vi An khoả thân cho anh ta ngắm?
Cô lắc đầu nguậy nguậy, kịch liệt phản đối yêu cầu hắn đưa ra:
- Còn lâu tôi mới mặc loại đồ này.
- Em không mặc?
- Không mặc
- Chắc chứ?
Vi An gập đầu. Cô đã nói không mặc là không mặc.
Sâm Vũ đặt mạnh li vang xuống mặt bàn, tiếng thủy tinh vỡ vụn khiến cô có chút sợ hãi. Hắn ta đây là tức giận rồi sao?
Từ trước tới nay, hắn nói một là một hai là hai, chỉ có mình cô giám trả treo với hắn.
Đêm ấy, ngoài vườn hoa phát ra những âm thanh ái muội của nam nữ giao hoan, hắn cứ như vậy, đem Vi An trừng phạt tới sáng.
Hôm sau, lúc cô mở mắt dậy đã không còn sớm, sau khi dùng bữa xong thì liền thay quần áo rồi được tài xế chở tới công ty.
Hôm qua, hắn hoạt động hết công xuất từ đêm đến sáng chẳng cho cô nghỉ ngơi lúc nào, chợp mắt một lúc đã phải bật dậy đi làm, cả người đau ê ẩm, nhất là phần thân dưới tê rần, phải khó khăn lắm mới không đi hai hàng.
Ngồi trên xe oto mà Vi An cứ phải vặn vẹo hết chỗ này đến chỗ khác để tìm tư thế ngồi phù hợp nhưng cái eo tê cứng lại chẳng thèm nghe lời cô, cứ nhão ra như muốn đổ luôn xuống.
Lúc bước vào đại sảnh công ty, cô phải khó khăn lắm mới giữ được dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì xảy ra rồi còn phải cúi người chào đồng nghiệp.
Cả một đoạn đường chỉ có mấy chục mét từ cửa vào đến thang máy mà cô như sâp ngất đi đến nơi, cũng may có một cô lao công nhìn ra được sắc mặt không tốt của Vi An, tưởng rằng cô đau bụng rụng dâu nên tốt bụng dìu cô lên đến tận văn phòng.
Vi An dở khóc dở cười, trật vật một trận mới leo lên được phòng làm việc của hắn. Lúc yên vị tại chỗ thì mồ hôi đám thấm đẫm trán, Sâm Vũ cười trừ, cất giọng châm chọc cô:
- Nếu đêm qua em nghe lời thì hôm nay đã không phải khổ sở như thế này
Vi An bĩu môi, hậm hực đặt mạnh một xấp văn kiện lên bàn hắn rồi đi ra khỏi phòng.
Bàn làm việc của cô vậy mà lại được đặt ngay trong phòng riêng của Sâm Vũ, kiểu hành sự này rõ ràng là đang muốn phô ra cho cả thế giới biết cô là thư kí kiêm luôn bạn giường của hắn đây mà.
Nhưng có một điều mà Vi An phải công nhận rằng bộ dáng lúc làm việc của hắn quả thực vô cùng cuốn hút, nghiêm túc lại có chút lạnh lùng, như gần như xa khác hẳn ở nhà.
Và nhất là hoàn toàn bơ đẹp cô, ngoài câu nói châm chọc lúc nãy và lúc giao việc ra thì không hề điếm xỉa gì tới Vi An, bận đến người ngồi xem như cô cũng quay cuồng đầu óc.
Bước đến quầy bar để pha cafe cho hắn, một người đồng nghiệp tinh ý thấy Vi An chốc chốc lại đấm lưng thì liền đưa cho cô một hộp cao xoa bóp rồi hỏi:
- Nằm ngủ không đúng tư thế hay sao mà bị đau lưng?
Cô cười lấy lệ, xoa xoa cái hông còn đau nhức, thành quả một đêm không nghỉ của Sâm Vũ, thuận miệng đáp:
- Đúng là do nằm nhiều tư thế, nhưng tôi không được ngủ
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !