Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch, cậu quên rồi sao? Phu nhân đã mất được ba ngày rồi.

- ...

Sâm Vũ vò vò mớ tóc rối, thở hắt một hơi rồi xua tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị bật tung ra, một bóng người quen thuộc xông vào, Kiều Nhan vừa nhìn thấy hắn đã sốt sắng:

- Anh Vũ, em nghe tin xảy ra chuyện, anh có sao không?

Kiều Nhan nắm tay hắn, hỏi bằng giọng bạch liên hoa nhu mì. Sâm Vũ chán ghét không thèm nhìn cô ta lấy một cái, giọng trầm trầm:

- Cút.

- Anh đừng buồn, còn có em ở đây với anh mà, quên cô ta đi.

Cô ả nắm lấy tay của hắn, bắt đầu công cuộc thẩy não. Đây là thời điểm thích hợp nhất để chiếm lấy trái tim của Sâm Vũ. Đã tốn biết bao nhiêu thời gian, công sức, bằng bất cứ giá nào, người đàn ông này phải là của cô ta.

Hắn hất bàn tay Kiều Nhan đang nắm tay mình ra, mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt cô ả. Bỗng bàn tay đang siết thành nắm đấm của hắn buông lỏng ra, bóp lấy cổ Kiều Nhan, ép sát vào tường.

Cô ả bị đau thì không ngừng cầu xin, nước mắt rưng rưng, mếu máo, hai tay giữ lấy tay Sâm Vũ, cố hữu muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay của hắn quá cứng, lại rắn chắc.

- Nếu để tôi phát hiện là cô làm, thì người chết tiếp theo sẽ là cô đấy.

Hắn ném Kiều Nhan xuống đất sau đó khoác áo rời khỏi phòng để cô ả ở lại một mình.

Kiều Nhan ôm cổ ho sòng sọc, hai mắt vằn lên tia máu, tóc rối bù, hận không thể giết Vy An thêm lần nữa.

- Đồ âm hồn bất tán, chết rồi vẫn để lại nghiệp chướng.

Sau đó ả đứng dậy, mắt đảo liên hồi, nhìn về phía cầu thang thì thấy Sâm Vũ đã rời đi, Kiều Nhan lập tức vuốt lại mái tóc, đưa tay lên xoa xoa trống ngực đang đập liên hồi sau đó bắt đầu lục tung hết tất cả các ngăn kéo và kệ sách như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

(...)

Cùng lúc đó, ở một biệt thự nằm sâu trong núi, Cố Nhậm Quân đang nói chuyện với bên pháp y:

- Việc tôi giao cho, các anh đã hoàn thành rồi chứ?

Bác sĩ pháp y đứng sau lưng hắn, khom lưng cúi người một góc 90°, vô cùng kính cẩn nói:

- Tôi đã làm giả một bản báo cáo chứng minh cái xác ở hiện trường đám cháy là của Lệ tiểu thư thưa anh.

Cố Nhậm Quân gật đầu, trên môi cong lên một nụ cười quỷ quyệt, rút ví từ trong túi áo ra, tiện tay ném cho người đằng sau một tấm chi phiếu, anh ta lập tức quỳ xuống đất, vui vẻ nhận lấy rồi cúi đầu lần nữa để chào hắn sau đó mới rời đi.

Cố Nhậm Quân mân mê cằm, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc thắng thắng, Sâm Vũ ơi là Sâm Vũ, đây chính là cái giá mà anh phải trả cho việc dám vũ nhục và hạ thấp tôi.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, Cố Nhậm Quân nhướng mày, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình rồi bắt máy, đầu dây bên kia réo lên:

- Mẹ kiếp, tôi không tìm thấy được bản hợp đồng của các người đâu.

- Damn!! Cô tìm kĩ lại một lần nữa cho tôi.

Cố Nhậm Quân dập máy, nới lỏng carvat, thở dài một hơi, cuối cùng thì anh ta cũng phải dùng đến quân bài chủ chốt này, tiếc thật đấy.

Hắn nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, bên trong ấy đặt đầy các loại máy móc, trang thiết bị y tế, tất cả đều đặt xung quanh một chiếc giường, người nằm trên đó hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Cố Nhậm Quân lại gọi một cuộc điện thoại nữa, đến lần chuông thứ chín, đầu dây bên kia mới bắt máy.

- Chuyện gì?

- Sâm tổng, là tôi Cố Nhậm Quân.

- Nói thẳng

Bằng máy tính, Cố Nhậm Quân gửi đến gmail của một tấm ảnh Vi An đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, đợi đầu dây kia im lặng một hồi mới nói tiếp.

- Anh có muốn làm một cuộc trao đổi không? Giữa tính mạng người phụ nữ của mình và hợp đồng dự án, Sâm tổng sẽ chọn cái nào nhỉ?

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK