Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Baba, mami mở mắt rồi kìa!

- Voãi, mami tỉnh thật kìa.

Hai đứa nhỏ bắt đầu gào thét loạn xạ lên trong sung sướng và bất ngờ, còn Sâm Vũ cũng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Vy An, quả thật là cô đã tỉnh.

Hắn ngỡ ngàng đưa tay đặt lên má cô, sửng sốt như chưa thể tin được ngày này cuối cùng cũng đã đến, điều mà hắn chờ đợi suốt sáu năm qua và tưởng chừng như không bao giờ thành hiện thực giờ đây đã xuất hiện.

Sâm Vũ nhìn cô, ngỡ ngàng một hồi lâu, Vy An cũng nhìn hắn, thấy ngón tay cô động đậy, hắn lập tức nắm lấy tay cô, chiếc nhẫn kim cương trên tay Vy An cọ cọ vào má hắn, lạnh buốt và nhói đau cho Sâm Vũ biết đây là hiện thực.

Suốt sáu năm qua, trong cơn mơ, hắn đã vô số lần nhìn thấy cô, mỗi lần lại là một loại viễn cảnh khác nhau, lần nào cũng ngỡ tưởng rằng cô tha thứ và chịu về bên hắn rồi. Nhưng mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mơ, thứ hắn có được chỉ là mồ hôi ướt gối và một thực tại đau lòng.

Một giọt nước âm ấm bất ngờ rơi trên má Vy An, đồng tử cô chuyển động, cảnh tượng trước mắt khiến Vy An sững sờ.

Hắn vậy mà lại khóc rồi.

Cũng phải, dồn nén sáu năm rồi, cũng đến lúc phải xả ra thôi.

Sáu năm qua, những lời tâm sự của hắn, giọng nói của các con cô đều nghe được hết, từng từ từng chữ ghim chặt trong lòng.

Đã có lúc cô muốn buông bỏ tất cả để chìm sâu vào giấc ngủ mãi mãi, nhưng hiện thực phũ phàng này vẫn còn tồn tại những tia hi vọng đang ngày ngày mong ngóng Vy An tỉnh lại.

Các bác sĩ sau khi được thông báo lập tức đến kiểm tra sơ bộ giúp Vy An, sau khi đã chắc chắn mọi thứ đều ổn thì đã đặt lịch cho cô xuất viện. Bác sĩ chuẩn đoán do ý thức đã hoàn toàn hồi phục, cộng thêm tác động bên ngoài nên đã giúp cô tỉnh lại.

Do nằm trên giường quá lâu nên các cơ và tứ chi trên người Vy An dường như không thể cử động được và bắt buộc phải tập đi lại từ đầu, Sâm Vũ sau khi đưa được cô về nhà thì đặc biệt sát sao trong việc chăm sóc, chẳng mấy khi rời cô nửa bước, mọi việc trong công ty chỉ cần là không quá quan trọng thì đều giao cho cấp trên xử lí, ngay cả việc ăn uống của Vy An cũng do hắn phụ trách.

- Ăn thêm cái này nữa nhé?

- Thôi đủ rồi, em no lắm.

- Ngoan, ăn đi không tôi ăn em.

Đây rõ ràng là uy hiếp, hắn ta đang bắt nạt người bệnh, quá trình chăm sóc này kinh khủng quá, Vy An không muốn tiếp nhận, đến lúc có thể hoạt động lại bình thường, việc đầu tiên cô làm nhất định là sút bay hắn.

Còn hai đứa nhóc, lại càng chẳng phải nói, lúc nào cũng đứng về phe bố bắt nạt mẹ, chỉ cần là lúc Sâm Vũ chăm sóc cô thì sẽ biết điều tránh đi với lí do muốn cho hai người không gian riêng để hâm nóng tình cảm.

Cô nào có cần chứ?

Ngược lại, Vy An muốn ở bên các con nhiều hơn một chút, đoạn thời gian thời thơ ấu của hai đứa nhỏ, kẻ làm mẹ như cô lại không có ở bên cạnh, bọn trẻ ít nhiều cũng sẽ bị thiếu thốn tình cảm.

Hôm ấy, lúc Vy An đang bám vào người Sâm Vũ để tập đi thì hắn bỗng nói:

- Anh nghĩ chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ.

- Anh nôn nóng làm gì? Em mới là người bệnh cơ mà.

- Anh muốn em có thể đi lại bình thường càng sớm càng tốt.

Mấy lời sến sến ấy phát ra từ miệng của hắn khiến Vy An không khỏi có cảm giác phòng bị, cô dò hỏi:

- Anh có ý đồ gì?

- Còn ý đồ gì nữa? Anh nhịn sáu nắm, sắp nhịn thành hoà thượng luôn rồi đây này.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK