Lâm Tử Di vô cùng kinh ngạc hỏi chị:
“Chị, anh ấy thật sự là anh rể của em sao?”
Lâm Khả Hy tức giận nhíu đôi mày thanh tú, vội lắc đầu:
“Anh rể gì chứ, đừng nghe anh ấy nói bậy. Anh ấy là bác sĩ chị mời tới”.
Vừa nghe không phải, Lâm Tử Di lầm bầm một câu:
“Em đã nói chị không thể tìm một người bạn trai như vậy mà, sao anh ấy có thể xứng với chị được…”
“Lâm Tử Di, anh vừa mới cứu cô đấy. Cô không nói vài lời hay trước mặt chị cô giúp anh thì thôi, sao còn tạt gáo nước lạnh thế?”
Tô Dương bất mãn kêu la.
Lâm Tử Di tinh nghịch bĩu môi, nhìn chị gái đắc ý nói:
“Đương nhiên không xứng rồi! Anh rể tương lai của tôi ngoài tướng mạo cao lớn đẹp trai, còn phải dịu dàng tỉ mỉ. Tất nhiên nhiều tiền cũng rất cần thiết. Anh ấy còn phải có thể bảo vệ được chị tôi, cưng chiều chị tôi, xem cái dáng vẻ lôi tha lôi thôi này của anh đi”.
Vừa nói, cô ấy vừa bĩu môi với Tô Dương.
Thật ra đây không chỉ là suy nghĩ của Lâm Tử Di, chỉ cần là bạn bè thân quen với Lâm Khả Hy, ai cũng cảm thấy bạn trai tương lai của người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như Lâm Khả Hy tuyệt đối sẽ ở cấp bậc bạch mã hoàng tử. Đại gia nhiều tiền chỉ là một trong các điều kiện của bạn trai cô thôi.
Tô Dương không phục, lập tức nói:
“Đương nhiên anh có thể bảo vệ chị cô, anh còn muốn bảo vệ cả em vợ là cô đấy”.
Thấy hai người lời qua tiếng lại, Lâm Khả Hy lập tức ngắt lời:
“Được rồi, đừng nói nữa! Tử Di, em trở về trường đi học đi, đừng quan tâm chuyện khác nữa. Chị sẽ tìm người nói chuyện với người đàn ông kia. Còn anh, mau sắc thuốc nhanh lên, chúng ta tới nhà ông nội...”
Nghe Lâm Khả Hy nói vậy, Tô Dương và Lâm Tử Di trừng mắt nhìn nhau, không dám nói nhiều nữa mà đi làm việc theo lời cô nói.
Trên đường tới biệt thự nhà họ Lâm.
Tô Dương thấy Lâm Khả Hy nhíu chặt mày, không nói một lời, anh không nhịn được hỏi:
“Hôm nay, em gái cô nói tiến độ dự án mỹ phẩm trang điểm của công ty các cô không được suôn sẻ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Khả Hy cũng đang buồn rầu vì chuyện này, nghe Tô Dương nói vậy, đành trả lời:
“Thật ra đây không chỉ là chuyện của công ty chúng tôi, mà còn là chuyện của nhà họ Lâm. Ban đầu, tập đoàn Lâm Thị là đại lý của công ty mỹ phẩm Adore, do anh họ Lâm Húc Đông của tôi phụ trách, nhưng bên kia đã điều tra tập đoàn Lâm Thị, thấy chúng tôi không có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nên không đàm phán với chúng tôi nữa. Vì vậy ông nội tôi rất tức giận, Lâm Húc Đông lại đề cử tôi với ông nội, sau đó đẩy dự án này cho tôi phụ trách”.
Nghe vậy, Tô Dương hiểu ngay. Lâm Húc Đông biết dự án này vô cùng khó khăn, anh ta không kham nổi nên cố ý đẩy cho Lâm Khả Hy. Cứ như vậy, rũ bỏ trách nhiện, ném chuyện khó nhằn này cho Lâm Khả Hy.
Vừa nói, Lâm Khả Hy không khỏi thở dài, hỏi ngược lại một câu:
“Anh hỏi những chuyện này làm gì?”
Tô Dương không nghề nghĩ ngợi đáp:
“Đương nhiên là muốn giúp cô”.
Trong lòng Lâm Khả Hy, chắc chắn là Tô Dương không giúp được gì, nhưng lời nói của Tô Dương lại khiến trong lòng cô ấm áp. Đã bao năm nay, chuyện gì cô cũng tự mình gánh vác, bên ngoài cũng đồn rằng cô là người phụ nữ mạnh mẽ không biết mệt mỏi. Nhưng thật ra, cô cũng vẫn luôn mong đợi có thể có một người che mưa chắn gió cho cô.
Đương nhiên, người này không thể lôi thôi lếch thếch như Tô Dương.
“Thôi đi, anh không giúp được gì đâu, nhưng dẫu sao vẫn cảm ơn anh!”
Tô Dương nhún vai không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn thầm suy nghĩ chuyện này.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nhà họ Lâm.
Trong biệt thự nhà họ Lâm, tiếng người vẫn ồn ào, khiến cho người ta cảm thấy không hề giống như có ngươi bị bệnh nặng, mà lại náo nhiệt như có tiệc rượu.
Từ hôm qua, sau khi Tô Dương chữa trị cho ông cụ Lâm, bệnh tình của ông ta đã ổn định hơn rất nhiều. Nhưng người nhà họ Lâm lại không cho rằng đó là công lao của Tô Dương, mà đều cho là Hoắc Anh Lợi kịp thời dùng thuốc nên mới giúp bệnh tình của ông cụ thuyên giảm.
Lúc Lâm Khả Hy và Tô Dương đến phòng bệnh, mọi người vẫn nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ, thậm chí không thèm chào hỏi hai người.
Hai người cũng không để ý. Tô Dương bắt mạch cho ông cụ Lâm, Lâm Khả Hy sốt ruột hỏi Tô Dương:
“Ông nội sao rồi?”
Tô Dương không trả lời Lâm Khả Hy, đầu tiên anh nhìn thoáng qua ông cụ Lâm, lại đi đi lại lại quanh mép giường của ông ta, cuối cùng như chợt vỡ lẽ ra nói:
“Tôi nói sao căn bệnh này lại cứ tái đi tái lại như vậy, thì ra là nguyên nhân này...”
Mặc dù mọi người không nghe rõ lời Tô Dương thì thào, nhưng đều khịt mũi coi thường, mặt đầy vẻ giễu cợt. Không ai tin tưởng anh thật sự có thể chữa khỏi cho ông cụ Lâm.
Nhất là Hoắc Anh Lợi, nghe Tô Dương nói vậy, lập tức tiếp lời:
“Cậu đừng giả thần giả quỷ nữa có được không? Ngày hôm qua không biết cậu cho ông cụ Lâm uống thứ gì, khiến đêm qua bệnh nhân bỗng sốt cao. Nếu không phải được dùng thuốc kịp thời, bệnh nhân chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”
Tô Dương đã liệu trước được chuyện sẽ sốt cao, đây chỉ là phản ứng bình thường sau khi dùng thuốc mà thôi.
“Tôi đã nói Đông y chỉ là thuật phù thủy, tất cả đều là trò lừa đảo!”
Hoắc Anh Lợi bất mãn bổ sung một câu.
Tô Dương không giận còn bật cười, hỏi Hoắc Anh Lợi:
“Quỷ sính ngoại, nếu như hôm nay tôi chữa khỏi được cho ông cụ Lâm thì thế nào?”
Hoắc Anh Lợi liên tục lắc đầu, nói:
“Không thể nào! Nếu cậu có thể chữa khỏi, cậu nói sao cũng được. Nhưng nếu không trị khỏi được thì sao?”
Tô Dương cười ha ha:
“Nếu như tôi không chữa khỏi, tôi chẳng những dập đầu nhận tội với anh, hơn nữa còn bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện ở đây nữa! Nhưng nếu như tôi chữa khỏi, anh phải thừa nhận Đông y là tổ tông của anh! Mà anh là kẻ đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ, quên nguồn quên gốc!”
Hoắc Anh Lợi quá tự tin, dựa vào kiến thức y học của anh ta, anh ta đã nhận định Tô Dương không thể nào chữa khỏi cho ông cụ Lâm, chứ nói chi là hôm nay có thể trị khỏi.
“Được, tôi đồng ý!”
Thấy Hoắc Anh Lợi đồng ý, Tô Dương liếc nhìn Lâm Húc Đông, khuôn mặt anh ta vẫn đầy vẻ coi thường. Bây giờ anh ta chỉ nghĩ, sau khi nắm quyền nhà họ Lâm, anh ta sẽ vinh quang cơ nào.
Tô Dương lạnh lùng nói:
“Còn anh nữa, cậu cả Lâm, đừng quên, nếu tôi chữa khỏi cho ông nội anh, anh phải dập đầu nhận sai với Lâm Khả Hy!”
Lâm Húc Đông cười nhạt, anh ta không định nói nhảm cùng Tô Dương. Trong mắt anh ta, Tô Dương chỉ là tên ăn mày đầu đường xó chợ, nói chuyện với cậu ta còn tổn hại thân phận cao quý người cầm trịch tương lai của nhà họ Lâm.
Dứt lời, Tô Dương móc ra ba chiếc kim bạc của anh, khác với ngày hôm qua, hôm nay anh châm cứu hai huyệt vị là huyệt Trung Phủ và huyệt Hợp Cốc ở phổi.
Kết hợp với châm cứu, anh còn bảo Lâm Khả Hy đút thuốc hôm nay đã nấu cho ông cụ Lâm.
Vừa mới đút thuốc, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng nói của Lâm Húc Đông:
“Lâm Khả Hy, tôi nói cho các người biết, nếu ông nội có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với các người, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo...”
Tô Dương không quan tâm đến anh ta, anh vội vàng vê kim bạc, bỗng nhiên nghe thấy trong bụng ông cụ Lâm phát ra một vài âm thanh, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại trở nên hơi ửng đỏ.
Sau đó, cơ thể ông cụ Lâm cứng đời, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Lâm Khả Hy vừa định tiến lên lau sạch giúp ông nội, không ngờ Lâm Húc Đông lại cướp mất.
Lâm Húc Đông cầm khăn giấy lau sạch máu đen, bỗng nhiên ông cụ Lâm lại chậm rãi mở mắt ra. Lúc nhìn thấy Lâm Húc Đông đầu tiên, vẻ mặt ông ta vừa mừng vừa sợ, run rẩy nói:
“Húc Đông à, là... là cháu sao? Ông còn tưởng rằng không thể gặp được các cháu nữa...”
Là cháu trai trưởng, con trai trưởng nhà họ Lâm, ông cụ Lâm thương yêu Lâm Húc Đông nhất, anh ta lập tức nịnh nọt nói:
“Ông nội, là cháu! Ông yên tâm đi, ông không sao cả. Cháu đã tìm cho ông bác sĩ cao cấp nhất cả nước, chính họ đã cứu ông”.