• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dương vẫn nhắm mắt làm ngơ trước tiếng ồn xung quanh, lúc này mới là giây phút quan trọng nhất.

Anh xoay nhẹ kim bạc, tốc độ ngày càng nhanh.

Lâm Húc Đông bất chấp tất cả, xông tới phía trước, đang định ra tay, đúng vào lúc gay cấn này, y tá chợt nói:

“Dấu hiệu sinh tồn của ông cụ Lâm lại xuất hiện rồi!”

Đám đông vội bước tới, vây quanh giường bệnh, nghển cổ nhìn máy theo dõi sự sống, đường thẳng trên màn hình lại bắt đầu nhấp nhô, hơn nữa số liệu còn ổn hơn trước đó, đúng là gặp ma mà!

Trán Tô Dương rịn mồ hôi, anh thở hắt ra nhưng không dám lơ là, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Khả Hy.

“Cô Lâm, cô đến giúp tôi một tay với…”

Lâm Khả Hy vốn đang tuyệt vọng, không ngờ lại nhìn thấy hy vọng khác, tình trạng của ông nội đã tốt lên. Nghe thấy Tô Dương nói thế, cô vội vàng đứng dậy.

Tô Dương mỉm cười nhìn Lâm Khả Hy đang lo lắng, nhìn về phía ngực mình rồi nói khẽ:

“Trong túi áo bên phải có hộp thuốc, cô lấy nó ra giúp tôi…”

Tô Dương đang châm cứu bằng cả hai tay nên đành nhờ Lâm Khả Hy giúp mình.

Lâm Khả Hy không dám chần chừ, nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn đến ngực Tô Dương.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, cô cứ tưởng người nhếch nhác như Tô Dương sẽ có mùi hôi trên cơ thể.

Nào ngờ trên người anh lại có mùi thơm thoang thoảng, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta cảm thấy thư thái.

Càng bất ngờ hơn nữa chính là, tuy Tô Dương có vẻ gầy gò nhưng dưới lớp quần áo lại khác hẳn…

Lâm Khả Hy bất cẩn chạm vào ngực Tô Dương.

Cơ bắp bên trong rất rắn chắc, không ngờ Tô Dương lại có cơ ngực nở nang thế này.

Lâm Khả Hy lại đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô chạm vào người đàn ông nên hơi ngẩn ra.

Tô Dương thấy Lâm Khả Hy sững sờ, bèn ho khan một tiếng.

Lâm Khả Hy vội lấy hộp thuốc ra.

Tô Dương nhận thấy sự bối rối của Lâm Khả Hy, bèn cười gian:

“Lấy một viên thuốc ra rồi cho ông cụ uống đi, đừng nghĩ lung tung nữa!”

Lâm Khả Hy đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.

Cô mở hộp thuốc ra, mùi thuốc lập tức xộc vào mũi, bên trong có ba viên thuốc màu vàng trông rất tinh xảo.

Lâm Khả Hy nghĩ ngợi một chút rồi lấy thuốc ra, chuẩn bị đút cho ông nội.

Hoắc Anh Lợi thực sự không nhịn nổi nữa, vội ngăn:

“Cô Lâm, không thể để ông Lâm uống loại thuốc vớ vẩn này được, nhỡ xảy ra vấn đề thì hối hận cũng muộn đấy!”

Hoắc Anh Lợi đang định nói tiếp thì bị Tô Dương cắt ngang:

“Im ngay, đừng làm phiền tôi châm cứu nữa!”

Nếu không có cảnh tượng hồi nãy, chắc chắn Lâm Khả Hy vẫn tin bác sĩ Hoắc, nhưng bây giờ cô chọn tin tưởng Tô Dương.

Đúng là Tô Dương có bản lĩnh thật!

Nhỡ viên thuốc này có tác dụng thì sao?

Đương nhiên Lâm Khả Hy không biết, Tô Dương đã phải hao hết tâm trí, nghiên cứu nhiều năm để tạo ra viên thuốc nhỏ xíu này.

Nếu không vì báo đáp bữa cơm năm đó, cho dù có bao nhiêu tiền thì anh cũng không bán thần dược cứu mạng này đâu.

Nhưng khi đưa thuốc đến bên miệng ông cụ Lâm, Lâm Khả Hy lại do dự, nhỡ ông gặp chuyện sau khi uống thuốc thì phải làm sao bây giờ?

Hơn nữa tuy viên thuốc này không lớn, nhưng bây giờ ông cụ Lâm đang bất tỉnh, không thể nuốt được.

Tô Dương biết chỗ khó xử của Lâm Khả Hy, bèn nói:

“Cô cứ cho thuốc vào miệng ông ấy đi, tôi sẽ có cách!”

Lâm Khả Hy đưa thuốc vào miệng ông cụ theo lời Tô Dương.

Sau khi viên thuốc nằm trong miệng ông cụ, Tô Dương lập tức đâm kim bạc vào huyệt Xích Trạch và Vân Môn.

Yết hầu của ông cụ Lâm run lên, lập tức nuốt viên thuốc đó.

Mọi người đều lấy làm kinh hãi, đây là thao tác thần tiên gì vậy?

Sau khi uống thuốc được một lát, sắc mặt vàng vọt của ông cụ Lâm bỗng hồng hào hẳn lên.

Lâm Khả Hy thầm mừng rỡ, xem ra viên thuốc này có tác dụng kỳ diệu thật rồi. Cô vội hỏi:

“Khi nào ông nội tôi sẽ tỉnh lại thế?”

Tô Dương ngẩng đầu, mỉm cười đắc ý:

“Bệnh tình của ông cụ Lâm thay đổi thất thường, khó mà đoán được, phải tìm được nguyên nhân gây bệnh thì mới có thể đưa ra phương án điều trị chính xác, ông ấy vừa uống thuốc, tình trạng đã ổn định hơn, tôi đoán mấy ngày tới sẽ không có vấn đề gì, nếu xuất hiện những triệu chứng khác, tôi sẽ nghĩ thêm cách!”

Tô Dương nói với vẻ tự tin, Lâm Khả Hy gật đầu lia lịa.

Tô Dương nhìn thoáng qua Hoắc Anh Lợi đang sầm mặt đứng cạnh, cười lạnh:

“Đừng tưởng được ăn bánh mì nước ngoài mấy ngày thì có thể coi thường người trong thiên hạ nhé!”

“Bàn về chẩn đoán bệnh, Đông y là tổ tiên của Tây y!”

Sắc mặt Hoắc Anh Lợi tái mét, không biết Tô Dương đã dùng thủ đoạn gì để giúp bệnh tình của ông cụ Lâm ổn định hơn, chẳng lẽ là tà thuật à?

Thấy bệnh tình của ông nội đã ổn định, hơn nữa phải ngày mai tác dụng của thuốc mới rõ, Lâm Khả Hy quyết định rời đi, không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.

Cô dẫn Tô Dương ra khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, ngày mai lại đến khám tiếp.

Cô vừa ra khỏi cửa, Lâm Húc Đông đã rảo bước tới, nói bằng giọng quái gở:

“Lâm Khả Hy, chúng ta đã bàn xong rồi, nếu tên ăn mày này không chữa khỏi cho lão già kia, cô đừng mơ đến công ty Hoàn Á nữa đấy!”

Lâm Khả Hy mặc kệ anh ta, nhấn ga rời đi.

Lâm Khả Hy vừa lái xe vừa nói với Tô Dương bằng giọng thành khẩn:

“Bác sĩ Tô, tôi xin anh, anh nhất định phải chữa khỏi cho ông nội tôi nhé, tôi sẽ tuân thủ lời hứa…”

Lâm Khả Hy đang nhắc đến số tiền thưởng một triệu tệ.

Nhưng Tô Dương lại nghĩ Lâm Khả Hy đang nói tới chuyện ngủ với anh.

Vừa nghĩ đến Lâm Khả Hy - người đẹp lạnh lùng gợi cảm với đôi chân dài miên man, anh lại thấy nếu được tận hưởng đêm đẹp với cô, cho dù sống ít đi mười năm thì cũng vui lòng.

“Không thành vấn đề, để được chung chăn gối với cô, chắc chắn tôi sẽ dốc toàn lực để cứu ông nội cô”.

Tô Dương cười gian.

Anh chưa dứt lời, Lâm Khả Hy bỗng phanh gấp, Tô Dương hoàn toàn không đề phòng nên lập tức cụng đầu vào bệ vô lăng.

Tô Dương thở hổn hển, chật vật nuốt nước bọt, nhìn Lâm Khả Hy với vẻ mặt vô tội.

“Cô Lâm, cô có biết cô đang mưu sát chồng không thế!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khả Hy lạnh tanh, cô lạnh lùng nhìn Tô Dương, nói bằng giọng lạnh nhạt:

“Bác sĩ Tô, tôi không thích trò đùa này của anh! Không buồn cười chút nào hết!”

Tô Dương híp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Hy, cười nói:

“Cô Lâm, trước đó chúng ta đã bàn xong, hay cô định đổi ý à?”

Lâm Khả Hy cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Đúng là cô đã đồng ý với anh, nhưng đó chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, cô đang sốt ruột vì cứu ông nội, sao có thể hứa chắc chuyện đó chứ?

Nhưng cô lại sợ Tô Dương không chữa tiếp cho ông.

Nghĩ đến đây, cô đành khẽ lắc đầu:

“Chuyện này chờ anh chữa khỏi bệnh của ông nội tôi rồi tính…”

Lâm Khả Hy quay vô lăng, tiếp tục lái xe, hỏi: “Anh muốn đi đâu, để tôi đưa đi”.

Tô Dương nhìn Lâm Khả Hy với vẻ gian manh:

“Cô Lâm, túi tôi rỗng tuếch, cũng không có chỗ ở, hay tôi đến nhà cô nhé?”

Trước sự trơ trẽn của Tô Dương, Lâm Khả Hy phải nén giận, gượng gạo nói:

“Không được, anh đến khách sạn đi, mai tôi sẽ đón anh!”

Tô Dương chép miệng rồi lắc đầu:

“Lằng nhằng lắm, tôi có mang thẻ căn cước đâu!”

“Hừ, vậy dùng căn cước của tôi, anh đừng hòng có ý đồ xấu!”

“Thế cũng không tốt lắm, bây giờ môi trường ở khách sạn rất tệ, nhỡ giấc ngủ của tôi bị ảnh hưởng, mai chữa cho ông nội cô chết luôn thì phải làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK