• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lâm Khả Hy không để ý đến mình, Tô Dương mặt mày ủ rũ, nhỏ giọng nói:

“Lâm Khả Hy, có phải em thấy có người tới hỏi cưới em rồi, nên em muốn mưu sát chồng để tái giá với người khác đúng không? Tôi nói cho em biết, chồng em còn chưa chết đâu, em đừng hòng tái giá!”

Tô Dương không ngừng lải nhải mấy lời bậy bạ.

“Cút!”

Lâm Khả Hy tức giận lườm anh, nhưng trong lòng lại trộm vui vẻ.

Tô Dương luôn ăn nói lung tung, không chút nghiêm chỉnh, lúc này cuối cùng có thể để anh chịu khổ một chút rồi.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của ông cụ Lâm với Lâm Khả Hy đã thay đổi.

Ông ta vẫy tay với Lâm Khả Hy, ra vẻ hiền hòa nói:

“Khả Hy, lại đây với ông nội nào...”

Suy nghĩ của ông cụ Lâm rất đơn giản.

Cho dù là Lâm Hiểu Mạn, hay là Lâm Khả Hy, chỉ cần có thể kết thông gia với nhà họ Tề để mang đến lợi ích cho nhà họ Lâm là được, còn những thứ khác không quan trọng.

Thấy ông nội gọi mình, Lâm Khả Hy thong thả đi tới.

Ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Khả Hy, lại liếc Tề Vân Kiệt, cười ha ha nói:

“Cậu Tề, phải nói ánh mắt của cậu cao thật đấy! Khả Hy nhà chúng tôi được người ta đánh giá là người đẹp nhất trong “bốn người đẹp của Châu Thành”, nhưng bố Khả Hy mất sớm, mẹ nó thì thôi đi, không nói đến mẹ nó nữa, nó được tôi nuôi lớn. Đứa bé này ngoài tính hơi lạnh lùng, dường như không có khuyết điểm nào khác”.

Vừa nói, ông ta vừa nhìn Lâm Khả Hy

“Khả Hy, cháu và cậu Tề là bạn học, đã sớm thấu hiểu lẫn nhau. Ông cũng không cần nói nhiều về điều kiện của nhà họ Tề nữa, người Châu Thành không ai không biết. Cậu Tề có thể thích cháu, ông nội cũng vui thay cho cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, qua lại thân thiết với cậu Tề đấy”.

Bộ mặt của ông cụ Lâm khiến Tô Dương buồn nôn.

Theo ý ông ta, Tề Vân Kiệt có thể vừa ý Lâm Khả Hy tựa như đang ban ơn vậy.

“Ông nội, cháu...”

Lâm Khả Hy còn chưa nói xong, Tề Vân Kiệt lại bỗng nhìn cô, cướp lời:

“Khả Hy, em có biết tại sao hôm nay tôi lại tới nhà họ Lâm hỏi cưới không?”

Lâm Khả Hy không lên tiếng.

Tề Vân Kiệt tự hỏi tự trả lời:

“Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, tôi muốn cho em một bất ngờ. Thật ra, từ khi học cấp ba đến nay, tôi vẫn luôn thích em”.

Tề Vân Kiệt nói thích Lâm Khả Hy cũng không hoàn toàn là giả, nhưng cũng không có bao nhiêu là thật.

Cậu Tề là công tử đào hoa nổi danh ở Châu Thành.

Có thể nói là tối nào cũng chè chén, đêm nào cũng làm chú rể.

Anh ta muốn người đàn bà nào, từ trước tới nay chưa bao giờ thất bại.

Chỉ có Lâm Khả Hy đã từng từ chối anh ta, cho nên đã khơi lên dục vọng chinh phục của anh ta. Anh ta nhất định phải có được cô.

Tề Vân Kiệt lại tiếp tục nói:

“Khả Hy, chỉ cần em theo tôi, em yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt em. Sau khi kết hôn, em muốn tiếp tục kinh doanh công ty nhỏ kia thì cứ tiếp tục. Nếu em không muốn làm nữa thì ở nhà làm bà lớn, lúc rảnh rỗi thì đi dạo phố, mua sắm, đánh golf, hoặc là hẹn bạn uống trà chiều cũng được. Đợi khi có con rồi, tôi sẽ đưa mẹ con em ra nước ngoài, em sẽ ở nước ngoài chăm sóc con cái thật tốt”.

Vừa nói, Tề Vân Kiệt còn cố ý dừng lại, vẫy tay ra hiệu cho mấy vệ sĩ đứng cách đó không xa, tiếp tục nói:

“Khả Hy, để thể hiện thành ý của mình, tôi muốn tặng em một món quà...”

Tề Vân Kiệt vừa dứt lời, mấy người vệ sĩ tài xế đồng thời mở cốp sau của ba chiếc xe ra.

Mọi người quay sang nhìn, đều không khỏi trợn tròn hai mắt, kinh ngạc cảm thán.

Cốp sau của một chiếc Bentley và hai chiếc BMW đều chứa đầy những tờ tiền mặt một trăm tệ màu đỏ mới tinh.

Lâm Khả Hy quay đầu nhìn thoáng qua, cô cũng sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tiền đến vậy.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tề Vân Kiệt hơi đắc ý, lại nói:

“Khả Hy, đây là năm mươi triệu, coi như là chút lòng thành tôi tặng trước cho em. Sau khi kết hôn, tôi sẽ cho em thêm tám mươi triệu nữa. Có em bé rồi, tôi sẽ thưởng cho em một trăm triệu. Nói cụ thể hơn, là một đứa bé một trăm triệu, chỉ cần em bằng lòng sinh, tôi sẽ bằng lòng cho”.

Lâm Khả Hy nhìn tiền mặt chất thành đống, không khỏi bật cười, cô chậm rãi nói:

“Không ngờ tôi đáng giá nhiều tiền như vậy!”

Nghe Lâm Khả Hy nói vậy, Tề Vân Kiệt lập tức nói:

“Không, em đáng tiền hơn rất nhiều!”

Tề Vân Kiệt lại vẫy tay, quản gia đi cùng lập tức đặt một hộp trang sức tinh xảo vào tay anh ta.

Tề Vân Kiệt cầm hộp trang sức, cười híp mắt nhìn Lâm Khả Hy, nói:

“Khả Hy, kết hôn với tôi nhé! Tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ nổi bật nhất ở Châu Thành”.

Vừa nói, Tề Vân Kiệt vừa từ từ mở hộp trang sức ra.

Người nhà họ Lâm đang vây xem lại kinh ngạc kêu lên.

Trong hộp trang sức đựng một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, kích thước khoảng một quả trứng chim bồ câu.

Xung quanh còn có đủ loại kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, rất chói mắt!

Người phụ nữ nào cũng mơ tưởng có được chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.

Thậm chí, rất nhiều người phụ nữ không dám nghĩ đến.

Phụ nữ nhà họ Lâm nhìn mà đều vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Đặc biệt là Lâm Hiểu Mạn, cô ta nhìn đăm đăm chiếc nhẫn kim cương, trong lòng càng ghi hận Lâm Khả Hy. Nếu không phải vì Lâm Khả Hy, số tiền mặt và chiếc nhẫn kim cương này đã là của cô ta.

Tề Vân Kiệt rất hài lòng với biểu hiện của người nhà họ Lâm, anh ta lại bổ sung:

“Khả Hy, chiếc nhẫn này được tôi cố ý đặt làm ở Cartier. Tất cả kim cương đều đến từ Nam Phi. Em yên tâm đi, nó nhất định là độc nhất vô nhị”.

Lâm Khả Hy cũng nhìn chiếc nhẫn kim cương kia, cô phải thừa nhận, viên kim cương này rất đẹp, nhưng cô vẫn không lên tiếng.

Ông cụ Lâm ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, ông ta sốt ruột thúc giục Lâm Khả Hy:

“Khả Hy, cháu nghĩ gì vậy? Cậu Tề đã có thành ý như vậy, cháu còn không mau đồng ý đi”.

Có mấy người họ hàng gió chiều nào theo chiều ấy, muốn nhân cơ hội lấy lòng Lâm Khả Hy để bám víu nhà họ Tề cũng lên tiếng nịnh nọt:

“Khả Hy, mau đồng ý với cậu Tề đi! Sau này, cháu chính là bà lớn nhà họ Tề đấy, mọi người cũng vui thay cho cháu”.

Ngay cả Lâm Húc Đông luôn thích bắt nạt Lâm Khả Hy nhất, lúc này cũng như trở thành một người khác, nịnh nọt Lâm Khả Hy:

“Em gái, sau nay thành vợ của cậu Tề rồi, em cũng đừng quên anh đấy”.

Dứt lời, nhưng người bên cạnh cũng hùa theo:

“Húc Đông, cháu cũng thật là, sau này cháu sẽ là anh vợ của cậu Tề đấy...”

Mọi người mồm năm miệng mười, tự nói tự vui.

Lâm Khả Hy ngẩng đầu nhìn Tề Vân Kiệt đang rất tự tin, cô chậm rãi nói:

“Anh Tề, xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh!”

Dứt lời, đại sảnh nhà họ Lâm lập tức nổ tung.

“Lâm Khả Hy!”

Ông cụ Lâm không nhịn được tức giận quát lớn. Ông ta vốn muốn trách mắng Lâm Khả Hy mấy câu, nhưng ngại Tề Vân Kiệt đang ở đây nên vẫn cố nén lại.

Tề Vân Kiệt cũng sững sờ, anh ta không ngờ sẽ có kết quả này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK