Anh vội bước đến rồi vén chăn lên.
Lâm Khả Hy đang trừng mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh. Thì ra cô đã dậy từ lâu rồi.
“Cô sao thế?”
Tô Dương hỏi.
“Anh làm gì đấy, ai bảo anh vào đây?”
Lâm Khả Hy hỏi lại.
“Tôi gọi nhưng cô không trả lời, đương nhiên tôi phải vào đây chứ. Giờ đã mấy giờ rồi mà cô vẫn chưa chịu dậy?”
Tô Dương vừa nói vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Hy, quan sát kỹ cô.
Không thể không thừa nhận, Lâm Khả Hy đúng là người đẹp không góc chết. Khó trách cô lại được bầu là người đứng đầu bốn người đẹp của Châu Thành. Tuy cô chưa dậy, đang để mặt mộc nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp biếng nhác.
Lâm Khả Hy không chú ý đến việc Tô Dương đang mở mang tầm mắt. Cô nói với vẻ mất mát:
“Dậy sớm thế làm gì? Cũng chẳng cần đi làm, thà nằm trên giường còn hơn!”
“Mau dậy đi, lát nữa sẽ có người gọi cho cô đấy!”
Tô Dương giục tiếp, nhưng Lâm Khả Hy vẫn nằm im.
Tô Dương bèn cười gian, cúi người, nhướng mày với Lâm Khả Hy:
“Nếu cô không chịu dậy, tôi sẽ lên giường đấy…”
Anh nói rồi ngồi xuống mép giường, định nằm xuống thật.
Lâm Khả Hy sợ hết hồn, vội ngồi dậy rồi đẩy Tô Dương ra:
“Ra ngoài ngay!”
Tuy cô nói thế nhưng lại nhớ đến đêm mình ngủ trong lòng anh. Không hiểu sao khi nhớ tới đêm đó, Lâm Khả Hy bỗng thấy hơi xúc động.
Cô rời giường thay quần áo, vừa ra đến phòng khách, chuông điện thoại của Lâm Khả Hy bỗng vang lên. Cô cầm lên xem rồi cười nhạt, nói với Tô Dương:
“Anh nói đúng rồi, tôi có điện thoại thật, là Lâm Húc Đông gọi đấy!”
Lâm Húc Đông đã cướp mất quyền lực của cô, chuyện mất đi quyền kiểm soát với công ty khiến Lâm Khả Hy hơi buồn bực. Cô không muốn nghe, nhưng Tô Dương lại nói:
“Cô cứ nghe đi, bật loa ngoài, tôi cũng nghe xem sao!”
Vừa nối máy, giọng nói đắc ý của Lâm Húc Đông đã vang lên ở đầu dây bên kia:
“Lâm Khả Hy, anh vừa lấy con dấu ra khỏi công ty, anh đang định đi đón ông nội rồi tới Adore để ký hợp đồng đấy! Anh nói này, đồ đạc trong văn phòng cô không ổn chút nào, ghế tổng giám đốc cũng chẳng thoải mái. Anh đã cho người thay rồi, còn ném cả đám cá và hoa mà cô nuôi đi…”
Lâm Khả Hy tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng:
“Lâm Húc Đông, anh quá đáng rồi đấy…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy Lâm Húc Đông hừ lạnh:
“Hừ! Quá đáng á? Anh nói cho cô biết, Lâm Khả Hy à, cô bị như ngày hôm nay cũng vì gieo gió gặt bão thôi! Anh đã bảo cô bán công ty đi từ lâu nhưng cô không nghe, thế nên anh đành đích thân tiếp quản công ty vậy. Hơn nữa, tốt nhất cô và thằng ăn mày kia hãy ngoan ngoãn ngồi im, đừng gây chuyện nữa. Có lẽ anh còn tốt bụng chia miếng ăn cho hai người. Bằng không, anh sẽ khiến cô không có cả chỗ để xin cơm!”
Lâm Khả Hy tức đến mức nghẹn lời, Lâm Húc Đông nói tiếp:
“Đúng rồi, mấy quản lý và kế toán lúc trước của cô đã bị anh sa thải rồi! Bây giờ trong công ty không còn người của cô nữa đâu! Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng hòng xen vào việc ở công ty nữa!”
Lâm Húc Đông nói rồi cúp máy luôn, không đợi Lâm Khả Hy đáp lời.
Lâm Khả Hy tức giận ném điện thoại lên ghế sofa, cô đã hiểu thêm về sự trơ tráo và độc ác của người anh họ này.
Tô Dương cũng nghe thấy cuộc trò chuyện đó nhưng vẫn rất thản nhiên. Anh cười ha hả, đứng dậy nhìn Lâm Khả Hy rồi nói:
“Sao phải tức giận chứ, chưa biết ai cười đến cuối cùng đâu! Đi nào, chúng ta cũng tới Adore xem sao. Lễ ký hợp đồng lớn như thế, đương nhiên bà chủ trên danh nghĩa của Hoàn Á như cô cũng phải đi rồi…”
Lâm Khả Hy lắc đầu từ chối:
“Tôi không đi đâu, vừa nghĩ đến bản mặt của Lâm Húc Đông là tôi đã không chịu được rồi!”
Tô Dương mỉm cười:
“Sớm muộn gì cũng phải gặp mà. Ngoan, nghe lời, chúng ta cùng đi nhé…”
Lời Tô Dương nói khiến Lâm Khả Hy trợn tròn mắt. Cô nhìn chằm chằm vào Tô Dương, cười khổ:
“Tô Dương, anh đừng nói kiểu đó nữa được không? Buồn nôn thật đấy!”
Lâm Khả Hy nói rồi rùng mình, như thể không kìm được. Đương nhiên cô cố ý làm thế.
Tô Dương cười ha hả:
“Buồn nôn á? Tôi còn có câu buồn nôn hơn nữa, cô muốn nghe không?”
Tô Dương nói rồi ghé mặt sát tai Lâm Khả Hy. Lâm Khả Hy vội đẩy anh ra, chỉ nói một chữ.
“Cút!”
Tuy cô mắng thế nhưng vẫn ra ngoài, lái xe đến Adore với Tô Dương.
Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, hai người đang định vào trong thì nghe thấy có người gọi lớn:
“Lâm Khả Hy!”
Họ quay lại nhìn, chỉ thấy Lâm Húc Đông và Lâm Hiểu Mạn đang đỡ ông cụ Lâm, phía sau còn có mấy người nhà họ Lâm nữa. Vì ông cụ Lâm rất coi trọng lần ký hợp đồng này, nên ông ta cố tình dẫn mấy người quan trọng trong nhà họ Lâm đến đây.
“Hai người tới đây làm gì?”
Lâm Húc Đông nhìn chằm chằm vào hai người, nói với vẻ không mấy thiện chí.
Tô Dương vẫn bất cần đời như cũ. Anh nhìn Lâm Húc Đông:
“Sao chúng tôi có thể vắng mặt được chứ? Đừng quên, Lâm Khả Hy mới là bà chủ của công ty Hoàn Á, còn anh chỉ làm công cho cô ấy mà thôi…”
Lâm Húc Đông đang định lên tiếng thì ông cụ Lâm đã nói:
“Được rồi, đến cũng đến rồi, cùng vào trong đi!”
Ông cụ Lâm sợ đám người làm ầm ĩ ở đây rồi khiến nhà họ Lâm mất thể diện.
Đám người lên tầng, trợ lý của Triệu Tử Lan đã chờ sẵn ở đại sảnh. Cô ta dẫn họ đến phòng họp. Sau khi tới cửa, trợ lý nói:
“Sếp Triệu còn một cuộc họp quan trọng, khoảng nửa tiếng nữa mới xong. Phiền các vị chờ ở đây một lát nhé. Chốc nữa sếp Triệu sẽ đích thân tới ký hợp đồng với quý công ty…”
Sau khi nói xong, trợ lý ra khỏi phòng họp.
Vì chuyện ngày hôm qua nên Lâm Hiểu Mạn đã ghi hận Tô Dương. Trợ lý vừa đi, cô ta đã nhìn hai người, nói với vẻ nham hiểm:
“Da mặt hai người đúng là dày hơn cả tường thành đấy, ông nội đã giao công ty cho anh Húc Đông quản lý, hai người còn tới đây làm gì? Có phải hai người định gây chuyện không?”
Thật ra ông cụ Lâm cũng đang buồn bực về việc tại sao Tô Dương và Lâm Khả Hy lại đến đây.
Lâm Hiểu Mạn vừa dứt lời, ông ta đã nhìn Lâm Khả Hy, lạnh lùng nói:
“Khả Hy! Ông đã nói công ty là của cháu. Chẳng qua bây giờ nó do Húc Đông quản lý mà thôi. Ông hy vọng lát nữa khi ký hợp đồng, các cháu đừng gây rối đấy!”
Lâm Khả Hy không ngờ ông nội lại nói thế.
Cô đã giao quyền quản lý của công ty lại, nhưng ông nội vẫn chất vấn cô. Chẳng lẽ chỉ mình Lâm Húc Đông là con cháu nhà họ Lâm, còn cô thì không à?
Nghĩ đến đây, Lâm Khả Hy không khỏi buồn bã.