Tô Dương biết quán bar này, mấy ngày nay đi dạo từng đi ngang qua, có vẻ quy mô không nhỏ. Anh vội hỏi Tiểu Lục:
“Thương lượng bao nhiêu tiền?”
Tiểu Lục lập tức đáp lời:
“Mười tám triệu! Vị trí của quán bar này khá ổn, kiến trúc cũng không tệ. Nhưng ông chủ không hiểu chuyện làm ăn, lại muốn ra nước ngoài định cư nên mới chịu bán với giá này. Nếu không ông ta sẽ không chấp nhận mức giá thấp hơn 25 triệu đâu…”
Tô Dương vẫn có thể chấp nhận mức giá này.
Tiểu Lục lại nói tiếp:
“Em định thế này. Nếu anh đồng ý, em sẽ gọi mấy cô gái em quen, bảo họ dẫn theo nhiều bạn bè tới đây thường xuyên. Bọn họ đều thích ăn chơi, hơn nữa còn quen biết không ít người. Chỉ cần bọn họ chịu tới, chắc chắn sẽ cũng cấp cho chúng ta một lượng khách hàng lớn…”
Tô Dương biết chỉ cần ở quán bar có các cô gái thì sẽ thu hút được nhiều khách. Anh lập tức đồng ý:
“Anh cũng không can thiệt nhiều về chuyện kinh doanh, cậu cứ phụ trách là được. Gửi số tài khoản của cậu đi, anh chuyển tiền cho!”
Tiểu Lục nghe Tô Dương định gửi thẳng mười tám triệu cho mình, kinh ngạc hỏi một câu:
“Anh gửi cho em nhiều tiền như vậy, không sợ em cuỗm tiền chạy mất à?”
Tô Dương cười đáp:
“Dùng người không được nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng!”
Câu nói này của anh khiến Tiểu Lục thấy ấm lòng. Bao nhiêu năm qua gã chưa từng được ai tôn trọng như thế.
Tô Dương vừa cúp máy liền nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra ở phía sau.
Anh quay đầu nhìn lại, trông thấy Lâm Khả Hy mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu còn quấn khăn lông trắng muốt.
Làn da của cô vốn đã rất trắng, lại thêm vừa mới tắm nên nước da trắng nõn nà càng thêm mịn màng.
Cổ áo choàng tắm khoét sâu, xương quai xanh mê người và thân hình quyến rũ lúc ẩn lúc hiện.
Nhất là bên dưới áo choàng tắm lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài, khiến Tô Dương thèm nhỏ dãi.
Lâm Khả Hy cũng phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình, định sửa sang lại áo ngủ.
Nào ngờ Tô Dương lại chậm rãi tới gần.
Cô lập tức cảnh giác hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Tô Dương lại nở nụ cười ngang ngược thường trực. Anh nói:
“Thơm quá đi mất…”
Mùi hương trên người Lâm Khả Hy lẫn vào mùi sữa tắm khiến Tô Dương ngất ngây, vô thức hít thêm vài cái.
Nếu là người đàn ông khác có hành động như vậy, nhất định Lâm Khả Hy sẽ cực kỳ ghét bỏ. Nhưng Tô Dương lại khác, cô không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy anh thật đáng yêu.
Nhưng cô vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, nghiêm giọng nói:
“Cút, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương không chịu tránh ra, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy:
“Hôm nay là sinh nhật em, tôi vẫn còn món quà thứ hai dành tặng em! Em nhắm mắt lại đi…”
Lâm Khả Hy thấy Tô Dương tỏ ra chững chạc đàng hoàng, do dự một hồi vẫn nhắm mắt lại.
Ngay sau khi Lâm Khả Hy nhắm chặt mắt, Tô Dương lập tức trợn tròn mắt ngắm nhìn dáng người của cô không chút kiêng kỵ.
Sau đó còn đặt hai tay lên vai cô.
Anh cúi đầu hôn một cái lên môi Lâm Khả Hy.
Nụ hôn đột ngột khiến cô giật nảy mình, cuống quýt đẩy Tô Dương ra, mặt mũi đỏ bừng, cả giận nói:
“Anh là đồ khốn nạn. Làm càn!”
Lâm Khả Hy lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng yêu ai, càng đừng nói tới hôn môi.
Cô cảm thấy mình nên nổi giận với Tô Dương, bèn đuổi anh đi.
Nhưng chẳng biết vì sao, ngoài miệng quát tháo như vậy mà trong lòng cô lại không hề thấy phản cảm.
Tô Dương vẫn cười cợt nói với Lâm Khả Hy:
“Sao thế? Không thích món quà này của tôi à?”
Lâm Khả Hy không thèm nghĩ ngợi thì, lập tức mắng:
“Cút ra, tránh xa tôi ra…”
Tô Dương trợn mắt nói:
“À, xem ra em không thích rồi! Thế thì trả lại quà cho tôi đi…”
Nói xong, anh lại sấn tới, dí sát mặt vào để Lâm Khả Hy hôn lại.
Nào ngờ cô nhấc chân lên một cái giẫm thật mạnh xuống mu bàn chân của anh, khiến anh đau đến nhe răng trợn mắt. Còn cô thì nở nụ cười đắc ý, quay người trở về phòng ngủ.
Tô Dương nhớ lại vụ tông xe với Tề Vân Kiệt, quyết định đổi xe mới cho Lâm Khả Hy. Dù sao tính an toàn của chiếc Passat kiểu cũ cô đang đi không được cao lắm.
Với khí chất của Lâm Khả Hy, anh cảm thấy để cô lái một chiếc xe việt dã Mercedes G Class sẽ vừa bắt mắt vừa an toàn.
Ngày hôm sau, Tô Dương xuất hiện trong cửa hàng Mercedes 4S, bị không ít người chỉ trỏ bàn tán.
“Nhìn thấy chưa? Mercedes thành xe giá rẻ rồi. Đến cả người ăn mặc như thằng ăn xin cũng có thể tới xem xe…”
“Thấy người như vậy cũng tới được cửa hàng 4S, tôi không muốn mua Mercedes nữa đâu. Mất mặt chết đi được…”
Mặc dù bọn họ không nói to nhưng Tô Dương vẫn nghe được rõ ràng. Anh chẳng thèm để ý, đi một mạch tới chiếc Mercedes G500 ngắm nghía”.
Nhân viên tư vấn bên cạnh thấy anh mặc quần áo rách nát, lập tức tỏ vẻ ghét bỏ tránh ra xa:
“Anh đang xem chiếc này à? Chiếc này đắt lắm đấy…”
Nhân viên tư vấn của cửa hàng 4S đều có thái độ này, ai cũng ngại bần yêu giàu. Chẳng qua chỉ là một đứa nhân viên quèn, lại làm như cửa hàng là nhà mình vậy.
Tô Dương thuận miệng hỏi:
“Đắt tới mức nào?”
Nhân viên bán hàng uể oải đáp:
“Xe trần là 3 triệu 9 lắp ráp toàn bộ phải hết hơn 4 triệu, là hơn 4 triệu đấy rõ chưa…”
Tô Dương mặc kệ thái độ của nhân viên tư vấn. Anh cảm thấy chiếc xe này không tồi.
Nhân viên kia thấy anh không nói năng gì, cười lạnh bảo:
“Anh trai à, nếu anh cảm thấy đắt cũng không sao. Anh ra khỏi cửa rẽ phải, có cửa hàng chuyên bán xe trần của Wuling. Xe ở đó khá thích hợp với ông chủ lớn như anh đấy….”
Tô Dương dở khóc dở cười nhìn đối phương.
Mấy thằng ôn con này đi làm toàn phải chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe bus, thế mà vẫn còn mặt mũi coi thường người lái xe Wuling.
Nhân viên tư vấn vừa dứt lời, sau lưng lại truyền tới một giọng nam:
“Wuling? Loại như anh ta chỉ có thể chạy sau mông đàn bà liếm gót giày kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, không mua nổi Wuling đâu…”
Tô Dương quay lại nhìn thử, trông thấy một người đàn ông đang ôm ấp một cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngắn, còn để hở cả rốn.
Anh nhận ra đối phương, chính là bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết, Sài Song.
Lần trước ở nhà hàng Pháp, Sài Song thua anh một trăm nghìn.
Anh ta không cam lòng, thuê Tiểu Lục tới đánh Tô Dương, kết quả lại bị Tiểu Lục đánh một trận tơi bời.
Anh ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội phục thù, không ngờ hôm nay lại gặp Tô Dương ở đây.
Lời nói của Sài Song khiến nhiều người chú ý tới.
Người càng nhiều, Sài Song càng mạnh miệng. Anh ta ung dung đi tới trước mặt Tô Dương, cười lạnh hỏi:
“Đồ ăn mày kia, từng được ngồi lên xe xịn bao giờ chưa?”
Tô Dương lắc đầu đáp:
“Chưa được ngồi!”
Sài Song hừ lạnh một tiếng. Tô Dương bổ sung thêm một câu:
“Nhưng từng lái rồi!”