Ở bãi đỗ xe ngầm tối tăm.
Một người đàn ông trung niên mập mạp đang kéo một người đẹp chân dài lên xe.
Người phụ nữ đó có dáng người thon thả, mặc đồ công sở, đôi chân dài được bao bọc bởi tất đen, khiến đàn ông không khỏi suy nghĩ bậy bạ.
Người phụ nữ trông khá bối rối, cô ta năn nỉ với vẻ khó xử:
“Hôm nay đến đây thôi được không, nếu lát nữa sếp phát hiện thì không tốt đâu, hay chờ đến tối đi, lúc đó anh muốn gì cũng được...”
Nhưng người đàn ông mập không hề để tâm.
“Mẹ kiếp! Em nhát gan quá rồi đấy, sợ cô ta làm quái gì? Lát nữa anh sẽ đuổi cô ta ra ngoài, cô ta chẳng là gì hết. Sau này em cứ đi theo anh, bảo đảm sẽ được ăn ngon mặc đẹp...”
Ông ta nói rồi lôi người đẹp mang tất đen lên xe.
Người phụ nữ quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một thanh niên hai mươi tuổi đang nhìn họ với vẻ hào hứng.
Tuy Tô Dương có khuôn mặt đẹp trai nhưng quần áo lại cũ nát, trông rất bẩn thỉu, như ăn mày vậy.
Thấy bên cạnh có người, người đẹp mang tất đen giật bắn mình, vội nói: “Sếp Triệu, đừng, đằng kia có người đấy…”
Tô Dương không hề để tâm, vẫn cười hề hề: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ đi ngang qua, không nhìn thấy gì hết…”
Người đàn ông mập cũng quay đầu nhìn, lập tức nói với vẻ không vui: “Nhìn quần què, nhìn nữa ông đây giết mày đấy”.
Người đàn ông đó nói rồi xách đũng quần, bước lên xe.
Đây không phải lần đầu tiên hai người này chơi trò rung xe, họ đã quen từ lâu nên động tác cởi đồ hết sức thành thạo và nhanh nhẹn, bầu không khí trong xe lập tức trở nên mờ ám.
Tô Dương nhìn ô tô đang lắc lư với vẻ mong đợi, cười gian, bắt đầu đếm ngược: “Ba, hai, một!”
Người đàn ông mập như phối hợp với động tác của Tô Dương, sau tiếng hô cuối cùng của anh, ông ta buồn bã kéo quần lên, còn người đẹp mang tất đen thì thất vọng tột độ nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Chuyện tốt còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc.
Sau khi màn biểu diễn trên xe kết thúc, một chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy tới.
Cửa xe mở, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.
Cô gái này khoảng hai mươi tuổi, có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt đẹp đẽ. Cô mặc bộ váy liền bó sát, để lộ đường cong hoàn hảo.
Nhưng trông cô có vẻ lo âu.
Cô gái này chính là tổng giám đốc của công ty thương mại Hoàn Á, một trong bốn người đẹp của Châu Thành.
Lâm Khả Hy vừa xuống xe, Tô Dương đã bước tới, nhìn cô gái gợi cảm này, chép miệng rồi nói: “Cô là cô Lâm - Lâm Khả Hy à?”
Lâm Khả Hy hơi ngẩn ra, thầm nghĩ, cô không biết thanh niên này, chẳng lẽ đây là ăn mày hả?
Lâm Khả Hy gật đầu: “Đúng thế, cho hỏi anh là ai?”
“Tôi tên Tô Dương, chúng ta đã hẹn gặp nhau đấy!”
Nghe thấy Tô Dương nói thế, Lâm Khả Hy có vẻ hơi khó tin.
Người thanh niên gầy gò, ăn mặc rách rưới này là bác sĩ mà cô đã tìm ư? Xem ra cô phải tìm tiếp rồi.
Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở Châu Thành, có quan hệ và tài chính rất mạnh, nhưng chuyện thường trái với ý người, vài ngày trước, ông cụ Lâm lâm bệnh nặng, giờ đang hấp hối.
Họ đã đến rất nhiều bệnh viện lớn nhưng đều phí công.
Lâm Khả Hy rất thân thiết với ông cụ nên đã âm thầm tìm kiếm bác sĩ giỏi ở khắp nơi, muốn cứu sống ông ấy.
Hôm qua có người liên lạc với cô, nói rằng có thể chữa hết bệnh cho ông cụ Lâm, không ngờ lại là người thanh niên trước mặt, thật ra thay vì nói là bác sĩ, trông anh giống ăn mày thì đúng hơn.
Lâm Khả Hy nhìn dáng vẻ rách rưới của Tô Dương với vẻ không vui, bác sĩ gì chứ, tám phần mười tên này là loại lừa tiền!
Đúng lúc này, một người đàn ông khác cũng đẩy cửa xuống xe. Anh ta ném một túi tài liệu cho Lâm Khả Hy, hừ lạnh: “Đây là hợp đồng chia tài sản trong nhà, mọi người đều đồng ý hết rồi, còn thiếu mỗi chữ ký của cô thôi đấy!”
Người đàn ông này là Lâm Húc Đông - cháu đích tôn của nhà họ Lâm, cũng là người vui nhất khi thấy ông cụ Lâm qua đời.
Lâm Khả Hy không quan tâm đến Lâm Húc Đông, cô đã biết nội dung hợp đồng từ trước, trừ công ty Hoàn Á năm nào cũng thua lỗ và mắc nợ ra, Lâm Khả Hy không có tư cách thừa kế bất cứ tài sản gì.
Thay vì nói là thừa kế di sản, nên nói cô phải thừa kế đống nợ thì đúng hơn.
Lâm Khả Hy bất mãn nhìn Lâm Húc Đông: “Bây giờ ông nội vẫn còn sống mà anh đã vội vã chia di sản của ông rồi à?”
Lâm Húc Đông hừ lạnh, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Đừng nói nhảm nữa, lão già đó còn sống được mấy ngày đâu! Nếu cô ký nhanh thì còn được công ty Hoàn Á. Bằng không, cô chẳng được chia cái quái gì!”
Lâm Húc Đông được nuông chiều từ nhỏ, thuộc loại dữ dằn trong thế hệ trẻ của nhà họ Lâm, không ai dám trêu vào anh ta hết.
Mặt Lâm Khả Hy lạnh tanh, giọng nói cũng rất lạnh lùng: “Thích thì anh tự đi mà ký, tôi đã tìm bác sĩ cho ông rồi, chắc chắn ông sẽ khỏe lại thôi…”
Lâm Húc Đông đã mong đợi ông cụ Lâm qua đời từ lâu, lời Lâm Khả Hy nói lập tức khiến anh ta nổi trận lôi đình: “Bao nhiêu bệnh viện lớn đều bó tay, cô có thể tìm được bác sĩ khác chắc? Ngay cả thần tiên cũng vô dụng!”
Lâm Húc Đông vừa nói vừa khinh bỉ nhìn Tô Dương: “Thằng ăn xin này chính là bác sĩ mà cô tìm à? Tốt thôi, em gái à, cô giỏi thật đấy!”
Thường ngày Lâm Húc Đông đã quen thói hống hách, sao có thể coi một người ăn xin ra gì được.
Bị Lâm Húc Đông mỉa mai như thế, Tô Dương vẫn rất thản nhiên, chỉ mỉm cười: “Tôi là bác sĩ, nếu anh không ngại, tôi có thể chứng minh cho anh xem, anh ba giây thấy sao?”
Lâm Khả Hy không hiểu ý Tô Dương, anh ba giây là gì?
Nhưng Lâm Húc Đông thì có, trông anh ta vô cùng tức giận, đang định nổi đóa thì lại nghe thấy Tô Dương cao giọng nói:
“Anh ba giây, có phải gần đây anh hay bị chóng mặt ù tai, mất ngủ, đổ mồ hôi trộm không thế?”
Lâm Húc Đông sững sờ, sao Tô Dương biết chuyện này vậy?
“Chẳng những anh bị thận hư mà gan cũng yếu, hai tai ửng hồng, ngực sườn trướng đau, gan mật bị tổn thương, chỉ được ba giây cũng không có gì lạ! Hơn nữa tôi phải nhắc nhở anh, bây giờ anh còn cho vào được, nhưng nếu thêm mấy ngày nữa, có lẽ anh chỉ có thể nhìn phụ nữ mà thở dài thôi, đúng là đáng thương thật đấy…”
Lời Tô Dương nói khiến Lâm Húc Đông ngơ ngác, nơm nớp lo sợ…
Một lúc lâu sau, Lâm Húc Đông mới thở hắt ra, hỏi dò: “Vậy cậu nói xem, tôi phải làm sao?”
Tô Dương nhìn người đẹp mang tất đen đang đứng cạnh với vẻ chưa thỏa mãn, cười khúc khích: “Nếu đã vô dụng thì đành cắt đi chứ sao nữa!”