Tô Dương biết, trong tình huống này, nếu không xử lí ngay lập tức mà để mặc thứ thuốc kia lưu lại trong cơ thể thì sẽ gây tổn thương cực lớn cho thân thể Lâm Tử Di.
Không dám suy nghĩ nhiều, Tô Dương bế Lâm Tử Di đi nhanh vào phòng tắm. Anh đặt Lâm Tử Di bào bồn tắm, mở vòi hoa sen. Anh định lấy nước nóng để khiến Lâm Tử Di đổ mồ hôi, như vậy có thể khiến cô ấy tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng hiệu quả việc này hình như không được rõ lắm. Lâm Tử Di nằm trong bồn tắm cũng không chịu yên. Đôi chân thon trắng đạp lung tung trong nước, làm bọt nước văng khắp nơi, ướt nhẹp hết cả.
Tô Dương hết cách, đành phải sử dụng biện pháp châm cứu.
Anh vừa lấy hộp đựng kim châm ra, tính châm cứu cho Lâm Tử Di thì bỗng có chuyện phát sinh.
Một giọng nữ vừa phẫn nộ vừa hoảng hốt vang lên sau lưng anh:
"Tô Dương, anh đang làm gì đấy?"
Vừa quay đầu lại, Tô Dương liền bắt gặp Lâm Khả Hy đứng ngay cửa, cực kỳ giận dữ.
Bởi hai người đã nói trước rằng chiều nay sẽ đi thăm ông nội nên Lâm Khả Hy mới thu xếp việc công ty để về sớm hơn bình thường.
Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động lạ, cô bèn ghé qua xem, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này. Nhất là tay của Tô Dương còn đang đặt trên áo của anh, trông như đang định cởi đồ ra vậy.
Không đợi Tô Dương giải thích, Lâm Khả Hy liền bước nhanh tới, vung tay, định tát một cái thật mạnh ngay mặt anh.
Tay cô sắp đánh tới, Tô Dương bèn khoát tay, bắt ngay được cổ tay Lâm Khả Hy.
Nhìn Lâm Khả Hy, Tô Dương dở khóc dở cười, nói:
"Bà cô của tôi ơi, trước tiên cũng nên làm rõ xem có chuyện gì xảy ra rồi hẵng đánh tôi cũng chưa muộn cơ mà..."
Em gái chính là người thân cận nhất của Lâm Khả Hy trên thế giới này. Cảnh tượng trước mắt khiến cô cho rằng Tô Dương đang định làm gì có hại cho em gái mình.
"Em gái tôi đã như vậy rồi, anh còn định thanh minh cái gì?"
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy Lâm Tử Di hào hển đứt quãng nói vọng lên:
"Chị, không phải tại anh rể..."
Tuy đã không thể khống chế được thân thể mình nhưng Lâm Tử Di vẫn còn rất lí trí, có điều cô ấy đã coi lời Tô Dương là thật, tưởng anh là bạn trai của chị mình.
Lâm Khả Hy sửng sốt, cô nhìn về phía Tô Dương, mặt lộ vẻ kì quái.
Tô Dương vội lấy châm bạc ra, bĩu môi với Lâm Khả Hy một cái, nói:
"Hung dữ như vậy, tôi bắt đầu không muốn cưới cô rồi đây. Em gái cô bị người ta bỏ thuốc, để lát con bé tự giải thích cho cô nghe..."
Nói đoạn, Tô Dương bước tới chỗ bồn tắm, cúi người xuống, vung châm bạc đâm về phía huyệt Thiên Trung của Lâm Tử Di.
Vóc dáng của Lâm Tử Di cũng rất đẹp, đường cong rõ ràng, mềm mại uyển chuyển. Mặt mũi tuy không xinh đẹp rạng rỡ như chị gái mình nhưng cũng thuộc hàng mỹ nhân rồi.
Sau khi vài kim châm cắm vào người, Lâm Tử Di đã bình tĩnh lại hơn. Sắc mặt đã từ từ bớt đỏ, khôi phục như bình thường.
Khi hiệu quả của thuốc kích dục dần tan đi, Lâm Tử Di đã bình thường trở lại. Cô ấy mở mắt, nhìn chị gái, sợ sệt gọi một tiếng:
"Chị, em..."
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Khả Hy đã lạnh lùng bảo:
"Mặc đồ lại cho tử tế, ra phòng khách nói lại toàn bộ sự việc cho chị nghe!"
Nói xong, Lâm Khả Hy quay đầu ra ngoài trước.
Tô Dương nháy mắt với Lâm Tử Di một cái rồi cười hì hì, đi theo Lâm Khả Hy ra phòng khách.
Thay đồ xong, Lâm Tử Di ra phòng khách, thấy chị gái mình đang lạnh lùng ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn cô ấy lấy một cái.
Từ nhỏ, sau khi bố mẹ qua đời, Lâm Tử Di đã đi theo chị gái cùng lớn lên. Đối với chị mình, ngoài tôn trọng ra, Lâm Tử Di còn rất kính nể. Nhưng hôm nay, cô ấy gây ra chuyện lớn như vậy, lòng càng run sợ.
Lâm Khả Hy lạnh lùng hỏi:
"Nói đi, vừa rồi có chuyện gì xảy ra?"
Lâm Tử Di cắn môi, ấp úng kể lại:
"Hôm nay em với bạn học cùng quay về Châu Thành. Lúc anh ta tiễn em tới dưới nhà, có nói là muốn lên ngồi chơi một lát. Em cũng không có nghĩ nhiều, bèn cho anh ta lên đây, ai ngờ anh ta lại bỏ thuốc vào trong cốc nước của em. Cho nên..."
Những việc sau đó, Lâm Khả Hy đã biết.
Tô Dương ngồi bên cạnh, cười ha ha nhìn Lâm Khả Hy, nói:
"Quý cô Khả Hy, giờ cô đã hiểu mọi chuyện rồi đúng không? Vậy vừa rồi chuyện cô quát vào mặt tôi, lại còn định đánh tôi, giờ có phải nên xin lỗi tôi một tiếng không nhỉ?"
Chỉ đáng tiếc, Lâm Khả Hy không thèm để ý đến Tô Dương, lại hỏi Lâm Tử Di:
"Gã đó là bạn trai em à?"
Lâm Tử Di lập tức lắc đầu:
"Không phải, chỉ là bạn học thôi, anh ta đang theo đuổi em nhưng em không nhận lời. Em không ngờ anh ta dám làm như vậy..."
Lâm Khả Hy đã tức đến tái cả mặt, cô nhìn Lâm Tử Di, nghiêm nghị nói:
"Lâm Tử Di, em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết tự bảo vệ bản thân như thế? Với lại, hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải dịp nghỉ lễ, vì sao đột nhiên em lại về nhà?"
Lời Lâm Khả Hy nói khiến Lâm Tử Di cảm thấy hơi ấm ức, nhưng cô ấy vẫn giải thích:
"Ông nội bệnh nặng như vậy, đám thân thích trong nhà vẫn luôn bắt nạt chị, em lo cho chị quá. Em còn nghe nói, dự án mỹ phẩm trang điểm mới của công ty chị ra mắt khách hàng cũng không được thuận lợi, em chỉ muốn về nhà hỏi thăm một chút, xem có thể giúp được chị điều gì không..."
Nói đến đây, mắt Lâm Tử Di đã ngấn nước.
Lâm Tử Di nói thế khiến lòng Lâm Khả Hy thoáng nhũn ra. Tuy ngoài mặt cô luôn lạnh lùng nhưng đó chỉ là vì từ nhỏ đến lớn, cô chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu. Cô không còn cách nào khác, đành cố gắng để cho mình càng thêm kiên cường lạnh nhạt, bởi vì cô chỉ có một cách này để bảo vệ chính mình và em gái.
Tô Dương nghe nói đến đó bèn cười hỉ hả nói với Lâm Tử Di:
"Em vợ cứ yên tâm học hành đàng hoàng, chuyện trong nhà không cần lo đến. Có anh rể đây rồi, không ai dám bắt nạt chị cô đâu..."
Vừa dứt lời, Lâm Khả Hy đã quay phắt sang trừng mắt với anh. Cô thực sự không thể hiểu nổi, sao Tô Dương có thể mặt dạn mày dày đến thế. Mới quen nhau có hai ngay, anh ta đã tự coi bản thân là bạn trai cô rồi.