• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Khả Hy lái xe, Tô Dương vẫn có vẻ bất cần đời như bình thường, ngồi ở ghế phụ, thảnh thơi hát!

Lâm Khả Hy quay sang nhìn Tô Dương rồi hỏi:

“Tô Dương, sao anh biết sinh nhật tôi thế?”

Tô Dương lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Lâm Khả Hy:

“Nếu người chồng như tôi không biết sinh nhật vợ thì còn xứng làm chồng à? Vợ thấy đúng không?”

Tô Dương nói rồi ghé sát vào người Lâm Khả Hy.

“Cút đi, để tôi lái xe đã”.

Lâm Khả Hy trừng mắt nhìn Tô Dương rồi nói tiếp:

“Tô Dương, tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày như anh đấy! Đúng rồi, anh lấy ba mươi triệu hôm nay ở đâu vậy?”

Tô Dương cười gian, nói:

“Tôi bán thân đấy! Những ngày qua, cô bận việc của công ty, tôi phải đi sớm về khuya để bán mình…”

Trước những lời nhăng cuội của Tô Dương, Lâm Khả Hy chỉ biết liếc mắt khinh thường chứ cũng không còn cách nào khác.

Thật ra cô vẫn cảm thấy rất lạ, tại sao Tô Dương lại có nhiều tiền như thế chứ? Mặt khác, tại sao trong số đám người đến hôm nay, chỉ mình Tô Dương đấu giá, còn những người khác thì không giơ bảng lên? Lâm Khả Hy không hề tin lý do mà ông cụ Tân đưa ra. Nhưng cô cũng biết, xem chừng Tô Dương sẽ không nói cho mình.

Nhưng món quà sinh nhật hôm nay đúng là quá quý giá. Lâm Khả Hy lại nói với Tô Dương:

“Tô Dương, tôi nghĩ thế này, toà nhà Hoàn Á vẫn là của anh. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ coi toà nhà đó như cổ phần, xem như anh nhập cổ phần vào công ty Hoàn Á, anh thấy sao?”

Tô Dương lập tức lắc đầu:

“Không được!”

Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương với vẻ khó hiểu:

“Tại sao chứ?”

Tô Dương nhếch môi, cười gian:

“Bởi vì cô cũng là của tôi, tôi còn lấy cổ phần làm gì chứ?”

Thấy Tô Dương không chịu nghiêm túc, Lâm Khả Hy chỉ có thể cho anh một chữ:

“Cút!”

“Được rồi, cô không phải của tôi, vậy tôi là của cô, thế cũng được chứ?”

Trước sự mặt dày của Tô Dương, Lâm Khả Hy quyết định im lặng, không nói gì với anh nữa.

Biệt thự nhà họ Lâm.

Khi ông cụ Lâm dẫn đám người quay lại biệt thự, khoảng sân đã được trang hoàng rực rỡ hẳn lên.

Mặt đất được trải thảm cỏ nhân tạo, trên mặt bàn dài trải khăn trắng cũng bày đủ loại rượu và món nguội.

Trông khung cảnh này không giống ăn hỏi, mà giống party cỡ nhỏ hơn.

Vì Tô Dương đã giúp Lâm Khả Hy mua được tòa nhà với giá sàn, nên họ cũng trở thành cái đinh trong mắt người nhà họ Lâm.

Thấy Lâm Khả Hy đứng trong góc, họ cũng không sang giúp.

Lâm Hiểu Mạn hếch cằm, ngạo mạn bước đến bên cạnh cô, khinh thường nói:

“Lâm Khả Hy, cô không đi hỗ trợ đi, giả vờ lạnh lùng ở đây làm gì thế? Có phải hôm nay cô mua được một tòa nhà rách nát nên nghĩ mình ghê gớm lắm đúng không?”

Trước sự khiêu khích của Lâm Hiểu Mạn, Lâm Khả Hy chỉ lạnh lùng trả lời:

“Tôi không nghĩ tôi ghê gớm…”

Lâm Khả Hy vừa dứt lời, một người họ hàng đang đứng cạnh nói ngay:

“Chẳng phải chỉ là một tòa nhà rách nát thôi ư? Hiểu Mạn có thèm đâu cơ chứ. Cái gì mà nhà họ Tề chẳng có hả? Đừng nói là một tòa nhà xập xệ, cho dù là nhà cao chọc trời, nhà họ Tề cũng xây luôn…”

Người họ hàng này đang lấy le với Lâm Hiểu Mạn.

Lâm Hiểu Mạn càng thêm đắc ý, cô ta hếch cằm, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Lâm Khả Hy không khỏi nhíu mày, cô đang định nói chuyện này thì liên quan gì đến tôi.

Nhưng cô còn chưa thốt nên lời, Lâm Hiểu Mạn đã cười lạnh, lên tiếng trước:

“Tôi nói cho cô biết, Lâm Khả Hy! Khi tôi đính hôn với cậu Tề xong cũng là lúc công ty rách nát kia của cô rơi đài đấy! Không phải cô không biết thực lực của nhà họ Tề! Việc đánh sập công ty nhỏ bé của chị còn đơn giản hơn bóp chết kiến cơ…”

Thái độ của Lâm Hiểu Mạn khiến Lâm Khả Hy hết sức buồn bực. Cô không khỏi hỏi:

“Lâm Hiểu Mạn, tại sao chị cứ nhắm vào tôi thế?”

Lâm Hiểu Mạn đang định trả lời thì ông cụ Lâm chợt nói:

“Qua đây hết đi, người nhà họ Tề sắp đến rồi”.

Nghe thấy thế, Lâm Hiểu Mạn không quan tâm tới Lâm Khả Hy nữa. Cô ta vội bước đến ông nội, kéo tay ông ta, dịu dàng mỉm cười, như một cô gái hiền thục tao nhã.

Không lâu sau khi ông cụ Lâm lên tiếng, ba chiếc xe tiến vào từ cổng biệt thự. Ở giữa là một chiếc Bentley Bentayga, trước sau là hai chiếc BMW 7-Series.

Xe vừa ngừng, người nhà họ Lâm lập tức bước đến đón.

Lâm Húc Đông hết sức khúm núm, tự tay mở cửa xe. Tề Vân Kiệt mặc vest, đi giày da chậm rãi bước xuống.

Tề Vân Kiệt luôn vênh váo, thái độ hết sức ngạo mạn. Bằng không, anh ta đã không trắng trợn đối đầu với ông cụ Tân ở hội chợ tuổi thọ.

Nhưng hôm nay, anh ta đến để hỏi cưới nên vẫn rất khách sáo với ông cụ Lâm:

“Cụ Lâm, hôm nay ông nội cháu lên tỉnh lỵ bàn chuyện làm ăn nên không tới. Nhưng ông nội đã dặn cháu phải hỏi thăm ông!”

“Không ngờ ông Tề bận trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ đến tôi à…”

Ông cụ Lâm không khá hơn Lâm Húc Đông là bao, cũng nói bằng giọng nịnh nọt.

Sau khi trò chuyện mấy câu với ông cụ Lâm, Tề Vân Kiệt không để ý tới những người khác của nhà họ Lâm nữa mà đi về phía Lâm Khả Hy. Anh ta và Lâm Khả Hy đã quen nhau từ trước, họ là bạn cấp ba.

Sau khi bước đến trước mặt Lâm Khả Hy, anh ta chìa tay ra, cười như không cười:

“Khả Hy, lâu ngày không gặp, em ngày càng đẹp đấy…”

Lâm Khả Hy nói cảm ơn rồi bắt tay anh ta.

Tề Vân Kiệt quay đầu lại, thấy Tô Dương cũng ở đây, thoáng sững sờ rồi kinh ngạc hỏi:

“Sao mày lại ở đây?”

Tô Dương nghiêng đầu nhìn anh ta, hỏi lại:

“Cậu có thể ở đây, tại sao tôi lại không được ở chứ?”

Trong hội chợ tuổi thọ lần trước, Tề Vân Kiệt đã chịu thiệt trước Tô Dương. Tuy anh ta ghi hận Tô Dương, nhưng hôm nay anh ta tới để cầu hôn, anh ta không muốn Tô Dương ảnh hưởng đến chuyện tốt của mình nên không quan tâm tới anh nữa.

Thấy Tề Vân Kiệt chào Lâm Khả Hy đầu tiên, Lâm Hiểu Mạn thầm bất mãn, bèn bước tới trước mặt anh ta, bĩu môi, nói bằng giọng hờn dỗi:

“Tề Vân Kiệt, anh không nhìn thấy em hả?”

Vừa thấy Lâm Hiểu Mạn, Tề Vân Kiệt lập tức cười ha hả:

“Sao anh lại không thấy người đẹp Hiểu Mạn của chúng ta được chứ…”

Anh ta nói rồi dang tay ra, hai người nhẹ nhàng ôm nhau một cái.

Cách chào này rất phổ biến trong giới của họ.

Vừa ôm nhau, Lâm Hiểu Mạn đã nói khẽ bên tai Tề Vân Kiệt:

“Anh Tề, có phải anh cũng không muốn em nữa không…”

Tề Vân Kiệt cười gian, nói nhỏ:

“Muốn chứ, sao lại không muốn!”

Hai người đều có kỹ xảo nói chuyện, chỉ thì thầm với nhau, người khác không thể nghe thấy.

Tề Vân Kiệt vừa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn lập tức đánh nhẹ lên tay anh ta, giả vờ thẹn thùng:

“Đáng ghét thật đấy…”

Thấy hai người thân mật như thế, ông cụ Lâm rất vui.

Xem ra, chắc chắn cuộc hôn nhân với nhà họ Tề sẽ thành công rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK