Họ lên trên tầng, đã có rất nhiều người ngồi ở khu giám định.
Những người đang có mặt đều là nhà sưu tầm, họ cầm những món đồ cổ mà mình không biết rõ, mời chuyên gia hỗ trợ giám định và định giá.
Lâm Hiểu Mạn và Tề Hoài Nhân cũng đang xếp hàng.
Hai người đó cười nói với nhau, trông rất vui vẻ.
Khương Nhất Tuyết cũng đã phỏng vấn xong, đang bước trên đôi giày cao gót, lắc chiếc eo mảnh mai, tìm Tô Dương khắp nơi.
Trông thấy Khương Nhất Tuyết, Tề Hoài Nhân lập tức lé mắt, nhìn chằm chằm vào bộ ngực và đôi chân dài của cô ta.
Thấy Tô Dương trên tầng, Khương Nhất Tuyết lập tức bước tới, nói với vẻ hờn dỗi:
“Sao anh cứ chạy lung tung thế, làm tôi không tìm thấy anh! Nhiệm vụ của tôi xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Cô ta nói rồi định rời đi.
Hai người còn chưa xuống tầng thì Lâm Hiểu Mạn bỗng bước tới, chắn đường Khương Nhất Tuyết và Tô Dương.
Cô ta khinh thường nhìn Khương Nhất Tuyết rồi nói với Tô Dương:
“Đồ ăn bám, anh nói xem, tuy anh mặc đồ rách rưới, cũng chẳng có chỗ nào đáng yêu, nhưng công phu ăn bám cũng mạnh đấy nhỉ. Vừa lừa đứa trơ trẽn của nhà họ Lâm chúng tôi xong, giờ lại bắt đầu lừa tiếp à?”
Lâm Hiểu Mạn cố tình nói lớn, cô ta muốn sỉ nhục Tô Dương trước mặt mọi người.
Quả nhiên, vừa nghe thấy thế, rất nhiều người đang xem đồ cổ đã xúm lại để hóng chuyện.
Lâm Hiểu Mạn nói rồi quay sang nhìn Khương Nhất Tuyết:
“Cô gì ơi! Tôi khuyên cô nên cảnh giác cao độ, tên ăn bám này đã lừa không ít tiền từ một người họ hàng của tôi rồi. Cô phải cẩn thận đấy!”
Khương Nhất Tuyết không nhận ra Lâm Hiểu Mạn.
Sau khi Lâm Hiểu Mạn dứt lời, cô ta quay sang nhìn Tô Dương rồi lại tò mò hỏi Lâm Hiểu Mạn:
“Người họ hàng kia của cô là ai thế?”
Nghe thấy Khương Nhất Tuyết hỏi thế, Lâm Hiểu Mạn tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Nhà tôi là nhà họ Lâm ở Châu Thành! Về phần người họ hàng kia của tôi á, cô ta sắp bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi. Cô ta tên Lâm Khả Hy”.
“Lâm Khả Hy?”
Khương Nhất Tuyết hơi kinh ngạc, nhưng cô ta đã hiểu có chuyện gì rồi.
Cô ta từng nghe nói Lâm Khả Hy không có địa vị ở nhà họ Lâm, các anh chị em của cô luôn cố tình gây chuyện với cô. Nhất là Lâm Hiểu Mạn, cô ta đã sỉ nhục Lâm Khả Hy nhiều lần.
Thấy Khương Nhất Tuyết kinh ngạc như thế, Lâm Hiểu Mạn hỏi:
“Sao thế, cô biết cô ta à?”
Khương Nhất Tuyết lập tức lắc đầu:
“Không biết! Nhưng tôi nghe nói nhà họ Lâm có một người phụ nữ chua ngoa dễ dãi. Nghe nói để trà trộn vào giới cậu ấm đứng đầu Châu Thành, cô ta đã lần lượt lên giường với các cậu ấm đó, cô ta còn có biệt danh trong giới, là gì nhỉ? À, đúng rồi, xe buýt! Tức là cứ đưa tiền thì sẽ được bước lên!”
Lời Khương Nhất Tuyết nói khiến mặt Lâm Hiểu Mạn xám ngoét. Cô ta không ngờ Khương Nhất Tuyết cũng biết chuyện trong giới công tử.
Khương Nhất Tuyết nói rồi quay sang nhìn Tô Dương, cố tình nhíu mày, làm như đang nhớ lại:
“Sao tôi lại quên mất tên của chiếc xe buýt này nhỉ? Tên là Lâm gì thế?”
Đương nhiên Tô Dương cũng hiểu ý Khương Nhất Tuyết. Anh cười ha hả, phối hợp với cô ta:
“Tên Lâm Hiểu Mạn đúng không?”
Khương Nhất Tuyết như chợt nhớ ra, liên tục gật đầu:
“Đúng rồi, Lâm Hiểu Mạn! Đúng là cái tên đó!”
Cô ta nói rồi lại nhìn Lâm Hiểu Mạn, cười nói:
“Cô Lâm, cô thích đâm bị thóc chọc bị gạo, còn quan tâm đến đàn ông như thế, chắc cô là Lâm Hiểu Mạn nhỉ?”
Nghe thấy Khương Nhất Tuyết nói thế, đám đông đang hóng chuyện đều cười váng cả lên.
Sắc mặt Lâm Hiểu Mạn tái xanh, cô ta tức đến mức môi tím tái, đang định nổi cáu thì nghe thấy đoàn chuyên gia gọi:
“Người tiếp theo là cô Lâm, xin cô hãy chuẩn bị món đồ cần được giám định và định giá”.
Không gọi còn đỡ, sau tiếng gọi này, mọi người đều biết cô ta là Lâm Hiểu Mạn.
Đám đông vây xem lập tức chỉ trỏ cô ta, ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Ồ, thì ra cô đúng là Lâm Hiểu Mạn. Tôi cứ tưởng không phải cô cơ, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô đã dùng cách gì để quyến rũ các cậu ấm kia không thế?”
Lâm Hiểu Mạn tức run người, cô ta run rẩy chỉ vào hai người, nói bằng giọng oán hận:
“Chờ đấy, các người cứ chờ đấy cho tôi!”
Cô ta nói rồi cầm hộp gấm, giận dữ đi tìm đoàn chuyên gia.
Tề Hoài Nhân vẫn luôn đứng cạnh quan sát.
Lâm Hiểu Mạn vừa đi, ông ta đã ưỡn bụng, cười với Khương Nhất Tuyết, giả vờ phong độ:
“Chào cô, tôi là Tề Hoài Nhân, một trong những người phụ trách của nhà họ Tề ở Châu Thành. Tôi rất muốn được kết bạn với cô, đây là danh thiếp của tôi! Nếu sau này có chuyện gì ở Châu Thành, cô cứ gọi cho tôi. Tôi sẵn sàng phục vụ 24/24 nhé”.
Tề Hoài Nhân nói rồi lấy một tấm danh thiếp mạ vàng ra, cười ha hả, đưa cho Khương Nhất Tuyết.
Nhìn dáng vẻ háo sắc của Tề Hoài Nhân, Tô Dương thầm nghĩ, khó trách cụ Lưu lại bảo ông ta là loại ăn hại.
Tề Hoài Nhân là con cháu của nhà họ Tề - một trong bốn gia tộc lớn, đã gần năm mươi tuổi mà vẫn tán gái như thế trước mặt mọi người.
Không riêng gì nhà họ Tề, mặt mũi của cả bốn gia tộc lớn đều bị ông ta làm mất hết.
Khương Nhất Tuyết cũng không ngờ Tề Hoài Nhân còn là người nhà họ Tề.
Thấy Tề Hoài Nhân đưa danh thiếp cho Khương Nhất Tuyết, Lâm Hiểu Mạn tức giận hô lớn:
“Chú Tề, chú không qua đây đi à!”
“Tới đây, tới ngay đây...”
Tề Hoài Nhân nói rồi định rời đi.
Có thể thấy Lâm Hiểu Mạn rất tức giận trước hành động của Tề Hoài Nhân.
Khương Nhất Tuyết vốn không định nhận danh thiếp, nhưng sau khi Lâm Hiểu Mạn gọi thế, chẳng những cô ta nhận danh thiếp mà còn cố tình nói với Tề Hoài Nhân:
“Được rồi, ông Tề, khi nào đi uống trà nhé”.
Tề Hoài Nhân vui đến mức không khép miệng được, còn Lâm Hiểu Mạn thì mắng:
“Đồ điếm, toàn điếm cả thôi!”
Tô Dương nhìn Lâm Hiểu Mạn và Tề Hoài Nhân, cảm thấy rất buồn cười.
Anh khẽ hỏi Khương Nhất Tuyết:
“Khương Nhất Tuyết, cô có nghĩ Lâm Hiểu Mạn và Tề Hoài Nhân sẽ ngủ với nhau không?”
Khương Nhất Tuyết cười khẩy, nói:
“Anh phải tin vào trực giác của phụ nữ! Nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hai người đó sẽ ngủ với nhau!”
Tô Dương nghe thấy thế, không khỏi nhíu mày.
Trước đó Lâm Hiểu Mạn đã qua lại với Tề Vân Kiệt - con của Tề Hoài Nhân. Không thể nào ngủ với con trai xong lại đến bố chứ, ngủ với cả hai bố con à?
Mẹ nó, đúng là quá loạn!
Khương Nhất Tuyết không có hứng thú gì với đồ cổ, sau khi trút giận thay Lâm Khả Hy xong, cô ta gọi Tô Dương xuống tầng để về nhà.
Nhưng Tô Dương vẫn không nhúc nhích, anh đang nhìn hộp gấm mà Lâm Hiểu Mạn đưa cho chuyên gia.
Một chuyên gia mở hộp gấm ra, lấy ra một bức tranh chữ, cầm kính lúp lên, chăm chú nhìn.
Lâm Hiểu Mạn nói với vẻ tự tin:
“Chuyên gia, ông cứ nhìn kỹ đi. Chắc chắn đồ của tôi là đồ tốt. Nó đến từ một trong bốn gia tộc lớn ở Châu Thành chúng ta. Không thể nào là giả được”.
Sau khi biết đây là đồ của bốn gia tộc lớn, chuyên gia càng xem kỹ hơn.