Thấy ông chủ Chu thẹn quá nên nổi giận, còn đe dọa Tô Dương, ông cụ Tân bất mãn nhíu mày, nhìn Tô Dương rồi bảo:
"Này chàng trai trẻ, cậu không cần sợ, cứ nói tiếp đi. Có lão già này ở đây, không ai dám làm gì cậu đâu!"
Giọng ông cụ Tân rất bình thản, nhưng vẻ mặt toát lên khí thế bễ nghễ không thể coi thường.
Đương nhiên Tô Dương cũng không sợ lời đe dọa của ông chủ Chu, nếu không, anh đã chẳng xía vào chuyện này làm gì.
Tô Dương thong dong nói:
"Xem sâm núi là phải quan sát ngũ hành lục thể. Ngũ hành là chỉ rễ con, đầu rễ, vỏ, vân, thân. Nhân sâm này của ông mặc dù có rễ dài nhưng màu trắng mà lại non giòn, trên mặt rễ, đến cả "mấu hạt trân châu" bằng hạt gạo cũng không có".
Anh mới nói mấy câu, ông chủ Chu đã vã mồ hôi lạnh, Tô Dương lại chỉ vào nhân sâm, tiếp tục nói:
"Lục thể là chỉ linh (linh mẫn), bổn (vụng), lão (già), nộn (non), hoành, thuận..."
Tô Dương vừa nói đến đó, người phụ nữ liền không nhịn được, hỏi luôn:
"Cậu ơi, cậu nói linh với bổn trong lục thể, có phải hơi mâu thuẫn rồi không?"
Tô Dương chỉ nháy mắt một cái với người phụ nữ, đây là động tác đặc thù của anh, khi nói chuyện với người đẹp, anh luôn không kiềm chế được mà nháy mắt.
"Linh này là chỉ, khi sâm núi hoang dã đã có hình dạng sơ bộ giống người thì nhìn hoạt bát linh mẫn. Còn về điều ông chủ Chu vừa nói, ở đâu ra nhân sâm trồng hàng phỏng lại lớn như vậy, thì đây hoàn toàn là nói bừa mà thôi. Khi người ta trồng nhân sâm trong rừng thì bao giờ cũng sẽ bón thêm phân bón. Chớ nói lớn như vậy, kể cả muốn lớn hơn để giả làm sâm núi hoang dã ngàn năm cũng không thành vấn đề!"
Những lời Tô Dương vừa nói đã khiến rất nhiều khách hàng từ tiệm khác tò mò ghé sang, mọi người vây quanh đó, chực xem trò vui.
Tô Dương tiếp tục nói:
"Ông chủ Chu, lẽ ra tôi chẳng xen vào chuyện của ông làm gì, nhưng ông là bác sĩ, còn tôi, từ ngày bước vào nghề thuốc này, sư phụ tôi đã dạy cho tôi biết, người không có đức gần như Phật thì không thể làm nghề y! Tài không sát với thần tiên, không thể làm nghề y! Còn ông, vô tài vô đức. Nhìn xem mớ dược liệu quý báu ông bày trong này, gần như đều là hàng giả. Ông dùng hàng giả lừa người, bảo ông là bôi nhọ nghề bác sĩ này tôi còn thấy quá nhẹ, nói nặng hơn, ông làm thế là đang mưu tài hại mệnh!"
Khi nói ra những lời này, Tô Dương thay đổi hẳn dáng vẻ cợt nhả hàng ngày, thần sắc toát lên vẻ chính trực.
Sắc mặt ông chủ Chu đã biến đổi kịch liệt, môi cũng run lên, hồi lâu không nói thành lời.
Tô Dương lại quay sang nhìn người phụ nữ và ông cụ Tân, tiếp tục nói:
"Huống hồ, vừa rồi hai vị cho tôi vay một trăm tệ, dĩ nhiên tôi phải báo đáp một chút..."
Ông cụ Tân mỉm cười gật đầu với Tô Dương, sau đó, sắc mặt ông cụ thay đổi hẳn, quay sang nhìn ông chủ Chu, nghiêm khắc nói:
"Ông chủ Chu, có phải cậu cũng nên cho lão già này một lời giải thích không?"
Ông chủ Chu đã sợ đến toát mồ hôi đầy đầu, ông ta khúm núm nhìn ông cụ Tân, gắng gượng giải thích:
"Cụ ạ, cháu thật sự không biết nhân sâm này là giả. Đây là đồ của một người bạn cháu gửi bán ở chỗ này, cháu cũng chỉ là người bị hại thôi..."
Ai nghe cũng biết ông ta đang nói dối.
Ông cụ Tân lạnh lùng đứng lên, chậm rãi nói:
"Thôi, cậu không cần giải thích gì thêm nữa! Tôi thấy Dịch Nhân Đường này của cậu cũng đến lúc đóng cửa đổi người rồi!"
Lời của ông cụ nói thoạt nghe tưởng chỉ là lời nói lẫy, nhưng ông chủ Chu lại biết, chắc chắn ông cụ Tân không phải là thuận miệng nói chơi. Ông ta muốn giải thích thêm nhưng ông cụ đã không muốn để ý đến ông ta. Ông chủ Chu không kiên trì nổi nữa, ngồi phịch xuống đất.
Ba người ra khỏi Dịch Nhân Đường, đứng ngoài cửa, người phụ nữ tò mò hỏi Tô Dương:
"Câu này, cậu thực sự là bác sĩ à?"
Tô Dương bất đắc dĩ cười cười. Anh biết anh ăn mặc như thế này, không chỉ làm Lâm Khả Hy và người nhà họ Lâm không tin mà ngay cả người phụ nữ này cũng không tin được anh là bác sĩ.
"Xin đừng gọi tôi khách sáo như vậy ạ, nghe mất tự nhiên quá. Tôi là Tô Dương, cũng xem như là một bác sĩ..."
Nói đoạn, Tô Dương quay đầu nhìn tấm biển Dịch Nhân Đường cùng bảng điện tử bên dưới. Anh chỉ vào đó, nói:
"Trước đây, khi tổ tiên chúng ta mở tiệm thuốc, câu đối treo bên trên luôn là "Nguyện rằng người đời chẳng ai ốm đau, thuốc trên kệ phủ bụi cũng chả sầu". Giờ nhìn coi trên bảng điện tử của tiệm thuốc này viết cái gì? Đơn thuốc đủ 100 tệ, tặng một chục trứng gà. Haiz, thật là, lòng người chẳng còn chân thành, thói đời ngày nay là như thế..."
Ông cụ Tân nghe nói thế bèn cười lên ha hả. Tính cách Tô Dương quả thật rất hợp ý ông cụ.
Nói xong, Tô Dương lại quay sang hỏi ông cụ Tân:
"Cụ à, nếu cụ thật sự muốn mua sâm núi dã thì ở chỗ tôi có một củ đấy, cụ có muốn xem thử không?"
Ông cụ Tân thật sự muốn mua sâm núi, nghe Tô Dương nói thế bèn đồng ý ngay:
"Được, lấy ra tôi xem thế nào! Nhưng đừng có nói là đồ cậu vừa bỏ ba trăm đồng ra mua đấy nhé".
Nói đoạn, ông cụ lại cười ha hả.
Tô Dương vừa lấy nhân sâm ra vừa nói:
"Cụ ơi, cụ nói đúng rồi đấy ạ, đúng là cái cây tôi vừa bỏ ba trăm đồng ra mua..."
Nói đến đó, anh đưa củ nhân sâm vừa mua hời cho ông cụ Tân, đồng thời nói:
"Cụ ạ, tôi cũng không gạt cụ. Vừa rồi tôi may mắn, chủ sạp không nhìn ra hàng tốt, cụ và người đẹp đây lại cho tôi mượn một trăm đồng nên tôi mới đủ tiền mua củ sâm núi hoang dã này. Nhân sâm này khá tốt đó, chắc chắn là Tam Phẩm Diệp 10 năm tuổi trở lên, giá thị trường cũng phải trên ba trăm nghìn..."
Ông cụ Tân nhận nhân sâm, quan sát tỉ mỉ, Tô Dương tiếp tục nói:
"Vừa rồi tôi không đủ tiền, các vị cho tôi vay một trăm tệ, nếu không thì tôi đã không mua được thứ tốt như vậy. Một trăm đồng này coi như hai người nhập cổ phần. Nếu hai vị muốn lấy củ nhân sâm này thì tôi để lại cho hai vị, trừ cổ phần của hai vị, còn lại hai trăm nghìn. Nếu không muốn lấy thì để tôi đi bán cho hiệu thuốc Bắc khác..."
Ông cụ Tân không có nhiều hiểu biết về nhân sâm, nhưng ông cụ lại tin tưởng nhân phẩm của Tô Dương, vì thế, sau khi quan sát một chút, ông cụ lắc đầu, nói:
"Tôi tin được cậu, cứ để lại củ nhân sâm này cho tôi đi. Có điều, tôi vẫn nên trả đủ cho cậu ba trăm ngàn, dù sao vừa rồi nhờ có cậu mà tôi tiết kiệm được hơn sáu triệu cơ đấy. Tôi đã được hời lớn như vậy rồi, sao còn có thể chiếm hời của cậu một trăm ngàn nữa?"
Nói đoạn, ông cụ quay sang phía dì My:
"Dì My, chuyển khoản cho vị bác sĩ này..."
Tô Dương vốn định từ chối, nhưng thấy ông cụ Tân nói rất thật tình, anh đành đọc số tài khoản cho dì My, dì My chuyển khoản ngay cho anh.
Tô Dương lại căn dặn ông cụ Tân thêm mấy điều cần chú ý khi bảo quản sâm núi.
Lúc gần đi, ông cụ Tân bảo Tô Dương:
"Sau này ở Châu Thành, có gì cần thì cứ tới tìm tôi nhé. Nếu có thời gian, chúng ta có thể uống với nhau vài ly..."
Nói xong, ông cụ cùng dì My quay đầu bước đi.
Tô Dương nhìn theo bóng hai người, thì thào trong lòng:
"Kể cả tôi có muốn tìm cụ nhưng mà điện thoại chưa lưu số, tên họ chưa thông báo ra, tôi biết đi đâu tìm cụ..."
Có tiền rồi, Tô Dương bèn đi mua ít thảo dược rồi trở về nhà Lâm Khả Hy, chuẩn bị sắc thuốc cho ông cụ Lâm.
Khi mở cửa vào nhà, anh cảm thấy có gì đó khác lạ.
Bỏ thảo dược xuống, Tô Dương rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ của Lâm Khả Hy, lại thấy cửa đóng chặt, bên trong đang truyền ra một giọng nữ thẹn thùng:
"Đừng đùa nữa, không được, đừng đụng vào tôi..."
Tô Dương sửng sốt, hình như đây là giọng của Lâm Khả Hy.
Nghĩ tới chuyện có thể Lâm Khả Hy mang một người đàn ông lạ về cùng lên giường, Tô Dương lập tức khó chịu.
Lần này Tô Dương quay về Châu Thành, một là muốn báo ơn, nếu như không có bát mỳ của mười lăm năm trước, thì đã không có Tô Dương của hôm nay.
Một điều nữa là, cô gái nhỏ bé xinh đẹp Lâm Khả Hy của mười lăm năm trước thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện, nếu cô gái nhỏ này có thể ở bên anh thì quả là một niềm hạnh phúc tột cùng đối với anh.
Có điều, anh lại nghĩ, Lâm Khả Hy đã đi làm cơ mà?
Lẽ nào nửa đường cô ấy lại mang một gã đàn ông về nhà?
"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ nhẹ thôi..." người đàn ông kia nói xong, còn cười gian tà một tiếng.
Tô Dương không đợi nổi nữa, anh đạp một cước đá tung cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, anh thấy một nam một nữ đang nằm trên giường của Lâm Khả Hy.
Nhưng Tô Dương lập tức yên tâm, vì cô gái kia không phải Lâm Khả Hy.
Sự xuất hiện đột ngột của Tô Dương khiến cho hai người kia giật mình, sợ chết khiếp.
Nhất là cô gái đó, mắt cô ấy đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ chất vấn Tô Dương:
"Anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?"
Vừa nghe nói là nhà cô ấy, Tô Dương lập tức hiểu ngay.
Cô gái này nhất định là em gái của Lâm Khả Hy, Lâm Tử Di. Hôm qua anh có nghe Lâm Khả Hy nói cô ấy có một em gái đang học đại học.
Quả nhiên, khi nhìn kĩ lại, mặt mũi Lâm Tử Di và Lâm Khả Hy đúng là có vài nét giống nhau.
"Tôi là ai à? Tôi là anh rể cô! Cô không đi học đàng hoàng lại học cái thói đem đàn ông về nhà. Đợi đấy, tôi sẽ nói cho chị cô biết..."
Còn chưa nói xong, Tô Dương đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.
Lâm Tử Di đang nhìn anh nhưng ánh mắt lờ đờ rã rời, sắc mặt không phải ửng đỏ bình thường mà toàn bộ mặt đỏ lựng lên.
Tô Dương lập tức bước đến, túm áo gã đàn ông kia, kéo hắn ta ra, giận dữ quát:
"Thằng khốn, mày cho con bé ăn thứ gì?"
Gã kia đang muốn lấp liếm cho qua thì đã bị Tô Dương đấm cho một phát.
Sức lực của Tô Dương hơn xa người thường, hơn nữa, theo sư phụ học bao nhiêu năm qua, anh cũng đã rất am hiểu võ thuật truyền thống. Một quyền hạ xuống, mũi miệng gã kia lập tức đổ máu.
Gã đàn ông này cũng không phải hạng cứng cỏi gì, ăn một quyền của Tô Dương bèn liên tục xin tha:
"Anh rể, em sai rồi, em không dám thế nữa, đấy là tại em quá thích Tử Di..."
Tô Dương cũng thích cái đẹp, nhưng anh hận nhất là những kẻ dùng loại mưu mô bẩn thỉu để lừa gạt phụ nữ như thế này.
Anh vừa vung nắm đấm định đánh bỗng lại nghe thấy Lâm Tử Di lẩm bẩm:
"Khó chịu quá đi mất..."
Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Lâm Tử Di đã khép hờ mắt.
Gã đàn ông kia nhân cơ hội Tô Dương phân tâm bèn giãy khỏi tay anh, nhanh chân bỏ chạy, đến giày cũng không mang theo.
Tô Dương không có ý định đuổi theo hắn ta, lúc này, chăm sóc Lâm Tử Di mới là chuyện quan trọng nhất.