Bây giờ Lâm Khả Hy quan tâm tới mẩn đỏ trên tay mình hơn, cô vội hỏi:
"Tay tôi phải làm sao...”
Tô Dương cười càng đắc ý hơn:
"Cô yên tâm, có tôi ở đây, chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ thôi!"
Tưởng Tiến vừa đến trước mặt hai người đã hằn học nói:
"Tao nói cho chúng mày biết, đừng tưởng chúng mày làm loạn ở đây là có thể nhận được quyền làm đại lý cho bọn tao. Tao khuyên chúng mày đừng có nằm mơ nữa!"
Đối mặt với Tưởng Tiến, Tô Dương không hề vội vàng hay lo lắng, chậm rãi giơ tay của Lâm Khả Hy về phía ông ta và nói:
"Ông nghĩ chúng tôi đang làm loạn ở đây à? Ông có cần tôi tìm mấy phóng viên đến xem không?"
Tưởng Tiến vừa nhìn chấm đỏ trên mu bàn tay của Lâm Khả Hy thì lập tức im lặng. Tô Dương lại nói tiếp:
"Sếp Tưởng không mời chúng tôi lên trên ngồi một lát sao?"
Cho dù Tưởng Tiến tức giận nhưng cũng hết cách, đành phải dẫn theo hai người lên tầng.
Lâm Khả Hy biết lên tầng có nghĩa là bọn họ có thể tham dự cuộc họp các đại lý nhưng vẫn còn cách giành được tư cách làm đại lý rất xa.
Bọn họ đi theo Tưởng Tiến vào một phòng họp sang trọng.
Khi bọn họ vừa vào cửa, đã thấy có sáu, bảy người muốn làm nhà phân phối đang ngồi bên một chiếc bàn họp dài, mà ngồi ở vị trí chính giữa là một người phụ nữ.
Người phụ nữ này chính là Triệu Tử Lan -tổng giám đốc của Adore Hoa Hạ. Chị ta hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, trông hơi múp, rất ra dáng quản lý cao cấp mạnh mẽ, có kinh nghiệm, lại nghiêm khắc.
Tưởng Tiến liếc nhìn Triệu Tử Lan rồi chỉ vào Tô Dương và Lâm Khả Hy nói:
"Sếp Triệu, hai người này chính là người của công ty Hoàn Á. Lúc trước tôi đã nói với sếp rồi, bọn họ chính là một công ty nhỏ đã thua lỗ mấy năm liên tục. Cho dù sếp Lâm này là người nhà họ Lâm nhưng nhà bọn họ chưa từng kinh doanh mỹ phẩm, không hợp với tiêu chuẩn làm doanh nghiệp đại lý của chúng ta...”
Sếp Triệu nghe xong, ngẩng đầu nhìn Tô Dương và Lâm Khả Hy. Ánh mắt chị ta rất sắc bén làm Lâm Khả Hy nhìn cũng thấy sợ.
Tưởng Tiến nói tiếp với mọi người:
"Sếp Triệu và các vị không biết đấy. Các vị đừng thấy cô Lâm này còn trẻ tuổi nhưng có không ít thủ đoạn đâu. Vì lấy được quyền làm đại lý, hôm qua cô ta mời tôi ăn cơm đã cố ý giả vờ say trước mặt tôi, muốn dùng mỹ nhân kế dụ dỗ tôi nhưng tôi không bị mắc lừa. Cô ta thấy kế đó không thành mới gọi tên ăn mày này tới hết đấm lại đá tôi, còn ép tôi uống rượu. Nếu không, sao hôm qua tôi có thể đi bệnh viện được...”
Nghe Tưởng Tiến đổi trắng thay đen, Lâm Khả Hy tức tới tái mặt, phản bác:
"Tưởng Tiến, ông ngậm máu phun người. Là ông cố ý chuốc rượu tôi...”
Tưởng Tiến không tiếp lời, lại nói:
"Bọn họ thấy hôm qua không đối phó được với tôi, hôm nay lại chạy tới phía dưới gây sự, muốn dùng thủ đoạn lừa người này để đổi lấy quyền làm đại lý của công ty mỹ phẩm Adore chúng ta! Tôi cho cô biết, Lâm Khả Hy, cô đã tính nhầm rồi. Đừng nói là cô, cho dù là nhà họ Lâm cô, công ty Adore Hoa Hạ chúng tôi cũng không xem ra gì đâu!"
Tưởng Tiến nói vậy không sai. Cho dù nhà họ Lâm ở Châu Thành cũng có địa vị không tệ nhưng chỉ là một gia tộc hạng hai.
Còn Adore Hoa Hạ lại khác, nó là công ty đã niêm yết với giá trị thị trường lên tới mấy chục tỷ, quan hệ bối cảnh trải rộng khắp cả nước, một nhà họ Lâm tuyệt đối không thể so sánh được.
Nghe Tưởng Tiến nói xấu, Lâm Khả Hy đã tức không nhịn được từ lâu nhưng Tô Dương vẫn cười ngả ngớn hỏi ông ta với vẻ bất cần đời:
"Sếp Tưởng, vậy ông mời chúng tôi tới đây làm gì? Là để nghe ông phỉ nhổ linh tinh à?"
Tưởng Tiến vừa muốn nói lại nghe Triệu Tử Lan chợt lên tiếng:
"Cô Lâm, hôm qua tôi không có mặt ở đó nên không biết được chân tướng thế nào, tôi không phát biểu ý kiến. Nhưng hôm nay, các cô đã gây sự ăn vạ ở dưới kia, dù sao chuyện này cũng là thật nhỉ? Không phải các cô cho rằng chỉ vì cô bôi kem dưỡng tay của Adore chúng tôi bị nổi mẩn đỏ trên tay, mà chúng tôi sẽ chấp nhận sự uy hiếp của các cô, trao quyền đại lý cho các cô chứ? Tôi cho rằng, nếu các cô thật sự nghĩ như vậy thì quá ngây thơ rồi!"
Triệu Tử Lan nói xong đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Dương và Lâm Khả Hy, liếc nhìn hai người rồi nói tiếp:
"Adore chúng tôi là công ty niêm yết chính quy! Từ trước đến nay chúng tôi luôn áp dụng pháp luật đối với sự uy hiếp ác ý. Tôi nói cho các cô biết, từ khi công ty này thành lập đến bây giờ, trước sau đã có bảy tám người từng dùng cách này uy hiếp chúng tôi. Về phần bây giờ bọn họ ở đâu à? Tôi có thể nói rõ ràng cho các cô biết, tất cả bọn họ đều ở trong tù. Người bị ít nhất là năm năm, dài nhất là mười bảy năm. Đương nhiên, đây là chúng tôi dùng thủ đoạn pháp luật nhưng nếu có người giở trò với chúng tôi, chúng tôi cũng có thủ đoạn tương ứng. Tôi không quan tâm là nhà họ Lâm hay nhà họ Trương gì đó, chỉ cần là người dám bôi nhọ Adore, chắc chắn chúng tôi sẽ khiến cho bọn họ không có đất cắm dùi, thậm chí khiến cho bọn họ biến mất...”
Triệu Tử Lan nói mấy câu này đã làm Lâm Khả Hy sợ hãi.
Thậm chí cô thấy hối hận vì mình dẫn theo Tô Dương tới công ty Adore. Mình không thể giành được quyền đại lý thì thôi, còn liên lụy tới Tô Dương.
Mặc dù Triệu Tử Lan là một người phụ nữ nhưng lại có khí thế mạnh hơn rất nhiều người đàn ông.
Chị ta nói xong mới lạnh lùng nhìn Tô Dương. Nhưng anh dường như không hề để ý tới lời chị ta nói, còn cười ha hả hỏi chị ta:
"Xem ra sếp Triệu đã khẳng định chúng tôi tới ăn vạ?"
Triệu Tử Lan khẽ gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Tô Dương lại hỏi:
"Vậy sếp Triệu dựa vào đâu nói chúng tôi ăn vạ chứ?"
Triệu Tử Lan vẫn nghiêm mặt, giơ một tay ra. Người trợ lý lập tức đặt một lọ kem dưỡng tay vào tay bà ta. Đây là một lọ kem dưỡng tay giống hệt với sản phẩm ở sảnh trưng bày.
Triệu Tử Lan cầm lọ kem dưỡng tay, lạnh lùng nói:
"Chỉ dựa vào cái này! Vừa rồi các cậu ở dưới tầng nói dùng kem dưỡng tay này sẽ bị dị ứng nhưng tôi vẫn dùng hàng ngày, sao không thấy có triệu chứng gì chứ?"
Triệu Tử Lan nói xong lại mở lọ kem dưỡng tay ra, thoa lên trên mu bàn tay của mình và giơ tay lên, nói với Tô Dương:
"Dị ứng đâu? Triệu chứng đâu? Các người còn nói các người không phải ăn vạ đòi tiền à?"
Khác với tình hình ở dưới tầng, tay của Triệu Tử Lan không hề có gì khác thường.
Tô Dương vẫn cười ha hả nói:
"Vậy tại sao ở dưới tầng lại có phản ứng như thế?"
Triệu Tử Lan đưa lọ kem dưỡng tay cho trợ lý, xem thường nói:
"Rất đơn giản, bởi vì các người đã giở trò với lọ kem dưỡng tay đó!"
Nghe Triệu Tử Lan nói chắc chắn như vậy, Tô Dương mỉm cười lắc đầu, chậm rãi nói:
"Tôi còn tưởng sếp Triệu của Adore có tài trí mưu lược hơn người thế nào, hóa ra cũng chỉ là một kẻ có ánh mắt nông cạn, tự mãn. Hôm nay tôi nói cho chị biết, tôi nói lọ kem dưỡng tay này có vấn đề thì nó đúng là có vấn đề!"
Tô Dương nói xong lại trợn mắt nhìn mắt Triệu Tử Lan với vẻ mặt dữ tợn.
Anh vừa nói xong, mấy người trong phòng họp đều biến sắc.
Cho dù Triệu Tử Lan không phải là cổ đông lớn nhất của Adore nhưng từ ngày Adore được thành lập, chị ta đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc, dẫn theo nhân viên của Adore nam chinh bắc chiến, phát triển Adore từ một xưởng nhỏ trở thành một tập đoàn lớn có giá trị thị trường lên tới mấy chục tỷ như ngày hôm nay.
Những người này đều hiểu rõ Triệu Tử Lan rất nóng tính, thủ đoạn cũng rất cứng rắn, tới bây giờ vẫn chưa ai dám nói với chị ta như vậy.
Tô Dương vừa nói xong, đã nghe Tưởng Tiến mắng anh:
"Mày chỉ là một thằng ăn mày thối tha mà cũng dám nói với sếp Triệu của chúng tao như vậy à? Bảo vệ đâu, đuổi nó ra ngoài, dạy nó một bài học thích đáng cho tôi!"
Bảo vệ đứng ở cửa lập tức bước tới. Tô Dương không hề sợ hãi, trên mặt vẫn nở nụ cười đặc trưng.
Điều làm mọi người không ngờ là Triệu Tử Lan đột nhiên khoát tay ngăn cản bảo vệ, sau đó nói với Tô Dương:
"Được, tôi cho cậu một cơ hội, cậu nói xem kem dưỡng tay của chúng tôi có vấn đề gì?"
Tô Dương cười lạnh, nói với giọng đều đều:
"Nếu tôi không đoán sai, lọ kem dưỡng tay mà sếp Triệu dùng chắc hẳn mới xuất xưởng chưa đến sáu tháng! Nhưng lọ ở dưới tầng đã xuất xưởng hơn sáu tháng...”
Lời Tô Dương nói làm Triệu Tử Lan cười lạnh:
"Vậy thì sao? Cậu sẽ không nói đồ dưới tầng đã quá hạn chứ? Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, thời hạn sử dụng kem dưỡng tay của chúng tôi là 24 tháng!"
Triệu Tử Lan cười lạnh, Tô Dương cũng cười lạnh đáp trả:
"Đúng là không quá hạn nhưng trong lọ kem dưỡng tay của các người có chứa Maltitol và dầu Silicone. Một khi quá sáu tháng, Maltitol sẽ có phản ứng với dầu Silicone. Loại phản ứng này gây kích ứng da và sinh ra triệu chứng dị ứng! Sếp Triệu nói xem, có phải vấn đề này là trách nhiệm của Adore các chị không?"
Sở dĩ Tô Dương tự tin như vậy là vì sáng sớm hôm qua anh đã tới sảnh trưng bày của Adore, nghiên cứu rõ ràng về loại mỹ phẩm thảo dược của bọn họ.
Tô Dương vừa nói dứt lời, Triệu Tử Lan thoáng ngây người, sau đó không hề nghĩ ngợi, lập tức nói với trợ lý:
"Cô đi xuống lấy hàng trưng bài quá sáu tháng ở dưới tầng lên đây!"
Trợ lý vội vàng đi xuống. Tô Dương lại nhìn Triệu Tử Lan nói:
"Bên ngoài đều nói, tuy sếp Triệu là phái nữ nhưng không thua kém đấng mày râu, không những là người chính trực còn có năng lực hơn người nên mới xây dựng được công ty Adore này...”
Triệu Tử Lan nhìn Tô Dương với vẻ nghi ngờ. Vừa rồi cậu thanh niên này còn chất vấn sản phẩm của mình, sao bây giờ lại đột nhiên chuyển đề tài, bắt đầu nịnh hót mình?
"Nhưng sếp Triệu, tôi cảm thấy chị quá dung túng cho cấp dưới...”
Tô Dương nói xong, quay đầu nhìn Tưởng Tiến.
Triệu Tử Lan hỏi luôn:
"Cậu có ý gì?"
Tô Dương không trả lời, móc từ trong túi ra một cái điện thoại điện thoại smartphone đã rất cũ, bật điện thoại và cười ha hả nói:
"Cái điện thoại di động này của tôi không tốt lắm nhưng hiệu ứng thu âm vẫn rất tốt. Chẳng phải sếp Tưởng vừa nói cô Lâm bên chúng tôi dụ dỗ ông ta sao? Mọi người không ngại nghe thử cái này...”
Anh nói xong thì bật phần ghi âm lên, lại nghe bên trong vọng ra giọng nói của Tưởng Tiến.
"Cô Lâm, tôi không có ý gì khác. Con người tôi thích uống rượu, hôm nay nếu cô uống hết ba ly rượu này thì ngày mai cô có thể tham gia buổi họp trao đổi của chúng tôi..."
"Lâm Khả Hy, anh đã đặt phòng xong rồi. Đi nào, để anh dẫn em đi giải rượu...”
Đây đều là những lời Tưởng Tiến đã nói bên bàn ăn hôm qua.
Thật ra, hôm qua từ lúc hai người vào phòng riêng, Tô Dương đã cảm thấy không đúng. Anh mua chuộc nhân viên phục vụ đặt điện thoại vào trong. Cuộc nói chuyện của hai người đều được ghi âm rõ ràng.
Khi Tưởng Tiến nghe được những lời này thì sợ tới mặt xám như tro tàn. Ông ta hiểu rõ tính cách của Triệu Tử Lan, Triệu Tử Lan sẽ không dễ tha thứ cho chuyện như vậy. Một khi mình bị đuổi, vậy mức lương hàng triệu tệ mỗi năm cũng sẽ mất. Mình còn có thể đi đâu tìm được công việc tốt như vậy chứ?
Ông ta vội vàng chạy đến trước mặt Triệu Tử Lan năn nỉ:
"Sếp Triệu, sếp nghe tôi giải thích đã. Mọi chuyện không phải như vậy đây. Đó là nó cố ý hại tôi...”
Triệu Tử Lan không quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của Tưởng Tiến. Nhưng ông ta dùng danh nghĩa của công ty uy hiếp khách nữ, vậy chị ta tuyệt đối không thể tha thứ được.
Chỉ thấy Triệu Tử Lan lạnh lùng nói:
"Câm miệng! Anh làm Adore mất hết thể diện rồi! Anh tự tới phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi!"
Tưởng Tiến còn muốn giải thích nhưng vừa mở miệng, Triệu Tử Lan đã ngắt lời:
"Anh còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ cho anh ra đi với hai bàn tay trắng!"
Vừa nghe Triệu Tử Lan nói vậy, Tưởng Tiến không dám nói gì nữa. Ông ta cắn chặt răng, buông thõng cánh tay, mất hồn mất vía đi tới cửa.
Ông ta vốn đã đẩy cửa ra nhưng đột nhiên quay đầu, chỉ vào Tô Dương nói:
"Mày… mày chờ đấy cho tao, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu!"
Tô Dương nhìn ông ta nhướng mày, nói với vẻ không hề quan tâm:
"Họ Tưởng kia, hôm qua tôi đã nói với ông rồi! Trên thế giới này không có bất kỳ người đàn ông nào có thể có ý xấu với người phụ nữ của tôi, càng chưa nói tới hạng người vô dụng như ông!"
Lâm Khả Hy vẫn luôn không thích Tô Dương tự xưng là bạn trai của mình. Nhưng lúc anh nói ra những lời này, chẳng biết tại sao cô lại thấy ấm lòng thậm chí còn có chút tự hào!