Chuyên gia này quan sát một lúc lâu rồi chuyển cho một chuyên gia khác đứng cạnh.
Các thành viên của đoàn chuyên gia lần lượt quan sát, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thảo luận.
Thấy dáng vẻ thận trọng của các chuyên gia, Lâm Hiểu Mạn thầm kích động.
Cô ta thầm nghĩ, có lẽ Tề Vân Kiệt không hiểu về đồ cổ, không chừng bức tranh chữ mà anh ta cho cô ta sẽ lên tới chục triệu, chứ không chỉ dừng ở mấy triệu đâu!
Phải biết rằng khi giám định và định giá những món đồ cổ trước đó, các chuyên gia chỉ mất mấy phút là xong, chứ không hề nghiêm túc như vậy.
Một lúc lâu sau, một chuyên gia mới đặt tranh chữ xuống rồi nhìn Lâm Hiểu Mạn:
“Đầu tiên xin chúc mừng cô Lâm, bức tranh này đúng là đồ cổ...”
Nghe thấy chuyên gia nói thế, Lâm Hiểu Mạn lại bắt đầu ra vẻ kiêu ngạo.
Cô ta nhìn chuyên gia, đắc ý nói:
“Đương nhiên nó là đồ cổ rồi! Chẳng lẽ Lâm Hiểu Mạn tôi lại lấy hàng giả ra để ông giám định chắc? Tôi cũng không giống ai kia đâu...”
Cô ta nói rồi quay đầu lại, thấy Tô Dương và Khương Nhất Tuyết vẫn chưa đi, lập tức bổ sung:
“Tôi cũng không giống ai kia đâu! Rõ ràng chỉ là thằng ăn mày nghèo kiết xác mà vẫn dám chui vào giới đồ cổ. Có tự thấy mất mặt không cơ chứ, hừ!”
Sau đó cô ta trừng mắt nhìn Tô Dương.
Tiếp đến, cô ta hỏi chuyên gia:
“Vậy các ông định giá cho tôi đi, nếu không đến nỗi nào thì tôi sẽ bán. Tôi không hiểu về đồ cổ, giữ lại cũng vô dụng. Thà mua thêm ít túi xách và giày còn hơn...”
Cô ta nói rồi xoay người, dáng vẻ này trông vô cùng xinh đẹp.
Tề Hoài Nhân bên cạnh nhìn mà tròn cả mắt.
Chuyên gia lại nhìn bức tranh chữ, cười ha hả, nói với Lâm Hiểu Mạn:
“Cô Lâm, sau khi bàn bạc xong, đoàn chuyên gia chúng tôi nhất trí định giá bức tranh của cô là...”
Chuyên gia giơ ba ngón tay lên.
Chuyên gia chưa kịp nói con số, Lâm Hiểu Mạn đã hấp tấp nói:
“Ba mươi triệu à?”
Chuyên gia sững sờ.
Thấy nét mặt chuyên gia thay đổi, Lâm Hiểu Mạn cảm thấy hơi mất mát, lập tức đổi giọng:
“Hay ba triệu?”
Nếu bán được ba triệu, Lâm Hiểu Mạn vẫn chấp nhận được. Ít nhất số tiền đó cũng đủ để cô ta tiêu xài một khoảng thời gian.
Chuyên gia càng lúng túng hơn. Lâm Hiểu Mạn lập tức cuống lên, cô ta hỏi:
“Rốt cuộc là bao nhiêu thế? Ông mau nói đi?”
Cô ta đang trách người ta, nhưng rõ ràng chính cô ta đã ngắt lời chuyên gia mấy lần, không để chuyên gia nói.
Lúc này chuyên gia mới nói:
“Con số mà chúng tôi đưa ra là ba nghìn, không đến triệu!”
Lời chuyên gia nói khiến đám đông đang hóng chuyện rất ngạc nhiên.
Họ cũng tưởng bức tranh của Lâm Hiểu Mạn sẽ rất đắt, dù sao nó cũng đến từ bốn gia tộc lớn, không ngờ nó chỉ trị giá ba nghìn.
Phải biết rằng tranh của một số họa sĩ đương thời hơi có tiếng tăm còn đáng giá hơn thế.
Lâm Hiểu Mạn há hốc mồm, có vẻ không dám tin.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại giở tính tiểu thư, bất mãn nói với chuyên gia:
“Rốt cuộc các ông có biết định giá không thế? Ông đã bảo đây là đồ cổ, sao nó chỉ đáng giá ba nghìn được?”
Trong mắt Lâm Hiểu Mạn, một món đồ cổ phải trị giá cả triệu.
Nhưng cô ta không biết, rất nhiều món đồ cổ có giá trị nghệ thuật không cao, hoặc vẫn còn số lượng lớn nên không đáng tiền. Thậm chí có loại đồ cổ có thể mua được với giá mấy trăm tệ.
Thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Hiểu Mạn, chuyên gia lập tức giải thích:
“Cô Lâm, đồ của cô đúng là đồ cổ. Nhưng không phải đồ cổ nào cũng có giá cao. Bức tranh chữ của cô tồn tại từ thời Dân Quốc. Tác giả không có tiếng tăm gì, bút pháp, nét mực, bố cục và ý cảnh đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là kém. Đây chỉ là bức tranh nháp khi tác giả mới học vẽ thôi!”
“Hả?”
Lâm Hiểu Mạn há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Cô ta thầm hận cậu ấm Tề. Không ngờ tên khốn đó lại lấy một món đồ đểu ra để lừa cô ta lên giường.
Thấy Lâm Hiểu Mạn không nói gì, chuyên gia nói tiếp:
“Chúng tôi đưa ra con số ba nghìn, vì khung và giấy của bức tranh này đều thuộc thời Dân Quốc, cũng không tệ lắm. Tháo ra để bồi tranh khác cũng được. Nhưng cô Lâm đừng tức giận, nếu để bức tranh này mấy chục năm, có lẽ nó sẽ tăng giá, kiểu gì cũng bán được với giá một, hai mươi nghìn...”
Chuyên gia đang ăn ngay nói thật, nhưng những người xung quanh vẫn không khỏi cười váng lên.
Đồ đểu gì thế này, phải đợi mấy chục năm mới bán được với giá một, hai mươi nghìn. Ai còn cần nó nữa chứ!
Lâm Hiểu Mạn vô cùng xấu hổ, cô ta cảm thấy hôm nay đã quá mất mặt rồi.
Cô ta nhấc tranh chữ trên bàn lên, bất mãn nói:
“Tôi giữ làm gì chứ? Đợi nó tăng đến một, hai mươi nghìn à? Còn chẳng đủ cho tôi ăn một bữa cơm! Tôi từ bỏ, giờ tôi sẽ xé nó!”
Lâm Hiểu Mạn nói rồi định xé bức tranh.
Cô ta chưa kịp làm thế thì đã nghe thấy Tô Dương đang đứng cạnh cười hề hề:
“Đừng nóng vội thế, nếu phá hỏng món đồ tốt như vậy thì tiếc lắm, cô cứ giữ lại đi!”
Thấy Tô Dương mà mình coi thường nhất cũng dám chế giễu mình, Lâm Hiểu Mạn càng thêm mất mặt.
Cô ta trừng mắt nhìn Tô Dương, mắng:
“Đồ ăn mày thối, anh còn định nói đểu tôi à? Anh đừng nhắc đến món đồ này nữa được không? Được thôi, tôi bán cho anh! Anh mua nổi chắc? Trông dáng vẻ nghèo kiết xác của anh, ngay cả thứ mà tôi muốn xé, anh cũng không mua nổi! Nếu không dựa vào phụ nữ, ngay cả cơm anh cũng không có mà ăn. Anh sẽ phải chết đói đầu đường, bị chó hoang tha xương đi mất hút...”
Lời Lâm Hiểu Mạn nói vừa tàn nhẫn vừa cay nghiệt.
Ngay cả những người đang hóng chuyện xung quanh cũng hơi không nghe nổi nữa.
Tô Dương lại không để ý, vẫn cười hề hề, anh hỏi Lâm Hiểu Mạn:
“Được rồi, cô nói đi, cô bán bao nhiêu tiền, tôi mua”.
Lâm Hiểu Mạn cười lạnh:
“Anh mua? Được! Một trăm nghìn, tôi bán cho anh. Anh lấy tiền ra đi, nếu anh không trả nổi số tiền một trăm nghìn đó thì bò ra khỏi cửa cho tôi”.
Lâm Hiểu Mạn nhận định Tô Dương là tên nghèo hèn.
Nhưng khi thấy Khương Nhất Tuyết đứng cạnh Tô Dương, cô ta lập tức bổ sung:
“Người khác trả thay anh cũng không tính, dù sao anh cũng là thằng ăn bám. Không chừng có loại phụ nữ đê tiện nào đó sẽ sẵn sàng chi tiền cho tên nhãi vô dụng như anh”.
Chẳng những sự chanh chua của Lâm Hiểu Mạn không khiến Tô Dương tức giận, mà anh còn cười ha hả:
“Được, cứ quyết thế đi, hôm nay tôi sẽ vả miệng cô bằng một trăm nghìn!”
Lâm Hiểu Mạn không hề để tâm, đây là cuộc làm ăn giúp cô ta kiếm bộn.
Nếu Tô Dương lấy một trăm nghìn ra, cô ta sẽ đưa bức tranh này cho anh. Dù sao món đồ đểu kia cũng chỉ trị giá ba nghìn.
Nếu Tô Dương không trả nổi, anh sẽ phải bò ra khỏi cửa, cô ta cũng hả giận.
Tô Dương vừa dứt lời, một người trung niên đang hóng chuyện bỗng cười nói với anh:
“Người anh em, sao phải cược thế, dù có tiền thì cũng không nên tiêu như vậy!”
Người đàn ông trung niên này đang tốt bụng khuyên Tô Dương.
Tô Dương chưa kịp nói gì, Khương Nhất Tuyết đã quay sang, lập tức khách sáo nói với người đàn ông trung niên:
“Ông Chung, thì ra ông cũng ở đây...”