• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tên tép riu này, Tô Dương căn bản không buồn để ý, cứ thế để mặc cho hắn quỳ như vậy.

Nhìn đại ca Cường lúc này mặt mày máu me nhơ nhuốc, Tô Dương từ từ quỳ gối xuống, khẽ nói: “Đại ca Cường, tao đã nói với mày từ trước rồi, đừng đụng tới giới hạn của tao, thế nhưng mày lại không nghe. Lần này thì mày nhớ rồi chứ?”

Đại ca Cường hắng giọng, vì trong miệng có máu nên lời hắn nói không được rõ ràng: “Thả tao ra, tao sai rồi, sau này tao không đụng đến bạn gái mày nữa...”

Tô Dương bật cười lạnh lùng. Anh biết, với một kẻ lưu manh như đại ca Cường, nếu không khiến cho hắn ngoan ngoãn nghe lời thì hắn chắc chắn sẽ còn quay lại cắn người.

Anh không sợ nhưng anh lại lo lắng cho Lâm Khả Hy và Khương Nhất Tuyết.

“Yên tâm, tao sẽ không lấy cái mạng mày đâu, nhưng tao nhất định phải cho mày một bài học”.

Nói rồi, Tô Dương xoay cổ tay, chỉ trong chớp mắt, trong tay anh đã có thêm hai cây kim bạc.

Anh mân mê cây kim, chậm rãi châm vào huyệt vị trên phần bụng của đại ca Cường.

Cây kim vừa đâm vào cơ thể, đại ca Cường đột nhiên cảm thấy toàn thân chộn rộn, hắn bất giác run lên bần bật.

Điều khiến hắn cảm thấy kinh khủng nhất đó là hắn muốn hét lên nhưng không tài nào phát ra nổi âm thanh, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Dương với ánh mắt kinh sợ.

Tô Dương chậm rãi đứng dậy nhìn mấy tên côn đồ, lạnh giọng nói: “Mấy người chúng mày đưa hắn ta tới vùng ngoại ô rồi quẳng vào chỗ nào đó là được. Mọi triệu chứng trên người hắn sau mười hai giờ nữa sẽ tự biến mất. Nhưng, sau này cơ thể hắn sẽ yếu ớt quanh năm, không dùng được sức nữa. Đương nhiên, cũng không thể nào lên giường với phụ nữ được nữa. Còn chúng mày, nếu còn muốn làm việc ác như hắn thì tao sẽ cho chúng mày kết cục còn thảm hơn hắn...”

Cây kim bạc vừa rồi của Tô Dương đã phá mạch của đại ca Cường, muốn hồi phục trừ phi có một người với y thuật như Tô Dương ra tay mới có thể chữa khỏi.

Mấy tên côn đồ sợ hãi vội gật đầu vâng lời khiêng đại ca Cường hớt hải đi xuống tầng.

Sau khi mấy tên này xuống dưới tầng thì Tô Dương mới phát hiện Sài Song đã bỏ chạy từ lâu.

Hoá ra Sài Song thấy đại ca Cường cũng không phải đối thủ của Tô Dương nên anh ta lén đi vào phòng từ trước.

Nhà của Khương Nhất Tuyết có ba tầng, vì để giữ lấy cái mạng mà anh ta nhảy xuống tầng để bỏ chạy.

Mặc dù người đã bị Tô Dương đuổi đi nhưng Khương Nhất Tuyết vẫn chưa hết kinh hãi.

Cả hai người vừa vào phòng thì Khương Nhất Tuyết kinh hồn bạt vía nhìn Tô Dương, nói: “Tô Dương, tôi sợ...”

Nói rồi tròng mắt cô ta lại đỏ lên. Thấy Khương Nhất Tuyết như vậy, Tô Dương cũng không dám đùa cợt nữa. Anh đi tới trước mặt cô ta, hai tay đặt lên đôi vai Khương Nhất Tuyết và nói với giọng an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám đụng tới cô nữa đâu...”

Tô Dương không nói còn đỡ, anh vừa nói xong, Khương Nhất Tuyết đột nhiên nấc nghẹn lên. Ngay sau đó, cô ta lao vào lòng Tô Dương, cứ thế ôm thật chặt lấy Tô Dương, đầu áp sát ngực anh, khẽ giọng nói: “Tôi sợ, tối nay anh đừng đi nữa, ở lại với tôi có được không?”

Nếu như là bình thường thì Tô Dương nhất định đã có thể ôm lấy Khương Nhất Tuyết lên giường rồi, nhưng hôm nay Khương Nhất Tuyết đang trong trạng thái sợ hãi, nếu làm vậy thì có phần hơi cơ hội.

Tô Dương gật đầu, nói: “Được, vậy cô về phòng ngủ đi, tôi ngủ ở sofa...”

Không ngờ Khương Nhất Tuyết bình thường luôn tỏ ra ngang ngược thì lúc này lại có phần ngại ngùng, cô ta khẽ nói: “Không, anh cũng về phòng ngủ đi, tôi có một mình không dám ngủ...”

Niềm hạnh phúc này đến quá đường đột khiến Tô Dương không kịp phản ứng lại.

Thấy Tô Dương không nói gì, Khương Nhất Tuyết tưởng rằng anh đang phân vân. Cô ta liền ngẩng đầu nhìn Tô Dương với khuôn mặt ấm ức: “Có phải anh sợ bị Khả Hy biết không? Tôi có thể không nói với cô ấy, tôi thật sự rất sợ, tôi không có ý khác cả...”

Thấy bộ dạng sướt mướt đáng yêu đó của Khương Nhất Tuyết, Tô Dương liền gật đầu đồng ý.

Bên trong phòng ngủ, Tô Dương nằm trên giường còn Khương Nhất Tuyết đã thay xong đồ ngủ, có điều, bộ đồ ngủ này của cô ta thật sự quá gợi cảm, khiến Tô Dương nhìn mà tròn mắt ngạc nhiên.

Phần ngực của Khương Nhất Tuyết vốn dĩ không hề nhỏ, bộ đồ ngủ này của cô ta có màu tím, lại làm bằng lụa, ôm sát lấy ngực, thêm nữa, bộ đồ này rất rộng khiến Khương Nhất Tuyết chỉ cần khẽ cử động là làn da trắng nõn đã lộ ra trước mắt Tô Dương.

Khương Nhất Tuyết cũng biết Tô Dương đang nhìn mình. Cô ta liếc nhìn anh với ánh mắt hờn dỗi nhưng vẫn lên giường nằm bên cạnh anh.

Đêm khuya, một nam một nữ trong căn phòng khiến bầu không khí trong căn phòng thêm phần gượng gạo.

Đừng nhìn Tô Dương ngày thường hay nói mấy lời đùa cợt với hai cô gái này mà đánh giá như thể anh đã từng có kinh nghiệm với biết bao cô gái khác.

Trên thực tế anh vẫn “còn nguyên vẹn”, về cảm giác thăng hoa mà nam nữ vẫn luôn yêu thích thì anh thực sự chưa từng được trải qua.

Khương Nhất Tuyết vốn dĩ quay lưng lại với Tô Dương thì đột nhiên quay người lại, cô ta cứ thế nằm sát ngực Tô Dương, nói với giọng dịu dàng: “Tôi sợ, ôm lấy tôi đi!”

Khương mĩ nhân đã chủ động tiến vào vòng tay mình thì Tô Dương chắc chắn không thể khách sáo.

Anh ôm lấy Khương Nhất Tuyết còn cơ thể Khương Nhất Tuyết cũng cứ thế ghé sát vào người anh.

Cả hai vốn dĩ mặc ít đồ, sự va chạm này khiến Tô Dương bất giác đơ người.

Khương Nhất Tuyết đương nhiên cũng có thể cảm nhận được nhưng cô ta cố tỏ ra như chưa hề xảy ra chuyện gì. Có điều, hơi thở của hai người trở nên có phần gấp gáp hơn.

Đột nhiên, Khương Nhất Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Dương. Ánh mắt long lanh xinh đẹp lại mơ màng. Cả hai không còn do dự thêm nữa mà hôn lấy nhau.

Cái hôn này khiến thời gian dường như ngừng trôi, cũng không biết mất bao lâu hai người mới tách nhau ra và thở dốc.

Tô Dương đã hoàn toàn mất đi lí trí, anh lật người để cho Khương Nhất Tuyết ở bên dưới mình.

Nhìn Tô Dương, khuôn mặt Khương Nhất Tuyết ửng đỏ, ánh mắt có phần ngại ngùng, cô khẽ thổn thức: “Tô Dương, hôm nay không được đâu...”

Tô Dương vốn dĩ đã vào tư thế chủ động, câu nói này của Khương Nhất Tuyết khiến anh khựng lại.

Anh tưởng rằng Khương Nhất Tuyết chỉ là có phần xấu hổ nên hỏi với giọng không cam tâm: “Hôm nay thì sao?”

Khương Nhất Tuyết mím môi, lúng túng đáp: “Tôi tới tháng...”

Tô Dương chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Anh những tưởng hôm nay mình có thể vượt qua “lần đầu tiên” của bản thân nhưng nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Khương Nhất Tuyết thấy Tô Dương có phần thất vọng thì liền vuốt ve khuôn mặt Tô Dương, khẽ nói: “Sau này, sau này vẫn còn cơ hội, được không?”

Tô Dương gật đầu cười trừ, đêm nay chỉ có thể ôm mĩ nhân mà ngủ thôi. Thế nhưng Tô Dương cũng không ngoan ngoãn, bàn tay anh không ít lần đi quá giới hạn.

Sáng hôm sau, Khương Nhất Tuyết đã dậy từ sớm.

Trạng thái lúc này của cô ta không tồi, cô ta đã bước ra khỏi nỗi sợ hãi từ tối qua.

Nhìn Tô Dương vẫn đang nằm ườn trên giường, Khương Nhất Tuyết lấy lại dáng vẻ chua ngoa ngày thường, nói: “Tô Dương, tôi nói cho anh biết chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra! Sau này anh không được phép nhắc tới chuyện này nữa...”

“Hả?”

Tô Dương kinh ngạc há hốc miệng nhìn Khương Nhất Tuyết lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tô Dương nói với giọng bất mãn: “Tôi nói này Khương Nhất Tuyết, là do cô bảo tôi lên giường với cô, cũng là cô chủ động sà vào lòng tôi, là cô...”

Câu tiếp theo anh còn chưa kịp nói ra thì Khương Nhất Tuyết đã cầm gối ném về phía Tô Dương, bộ dạng phẫn nộ, nói: “Tô Dương, anh im miệng cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang