Khương Nhất Tuyết lên xe, tò mò nhìn Tô Dương hỏi:
“Khả Hy đâu? Sao cô ấy không tới?”
Tô Dương nở nụ cười, cố tình đùa giỡn cô ta:
“Cô ấy lặng lẽ tránh mặt để cho chúng ta được ở riêng với nhau…”
“Thôi đi!”
Khương Nhất Tuyết bĩu môi nói.
Sau hai lần tiếp xúc với Tô Dương, cô ta đã hiểu về cái miệng hay nói linh tinh của anh.
Tô Dương quay sang nhìn vào ngực Khương Nhất Tuyết, muốn nói về hoa văn màu tím nhạt ẩn hiện trên ngực cô ta.
Nhưng Khương Nhất Tuyết đã nhanh miệng cướp lời:
“Tôi phát hiện anh háo sắc lắm nhé. Anh cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi làm gì?”
Tô Dương cười đáp:
“Cô mặc ít như vậy là để cho người ta ngắm còn gì? Hơn nữa tôi chỉ muốn nói cho cô biết trên ngực cô có hoa văn tối màu thôi…”
Tiếc là Tô Dương chưa kịp nói hết câu.
Khương Nhất Tuyết đã nhướng mày cắt ngang:
“Hoa văn thế nào? Đẹp không?”
Tô Dương dở khóc dở cười đáp lại một câu:
“Đẹp cái gì? Nó là bệnh!”
Tô Dương nói thật nhưng Khương Nhất Tuyết lại không chịu tin.
“Tôi thấy anh mới bị bệnh ý. Anh mắc bệnh háo sắc hết thuốc chữa! Đầu tiên là quấn lấy Khả Hy, sau đó lại tới tán tỉnh tôi! Anh muốn có được cả hai chúng tôi à? Có cần tán luôn cả Lâm Tử Di không hả? Hai chị em cộng thêm bạn thân, anh chỉ cần ngồi đó hưởng phúc, sảng khoái biết bao…”
Tính cách của Khương Nhất Tuyết vốn mạnh mẽ, lời cô ta nói cũng không phải cố ý.
Cô ta muốn khiêu khích Tô Dương một chút, nào ngờ lại nghe thấy anh lẩm bẩm một câu:
“Ý tưởng này của cô cũng không tồi…”
Khương Nhất Tuyết trừng mắt lườm Tô Dương:
“Anh giữ lại chút mặt mũi đi!”
Hôm nay giới đồ cổ Châu Thành tổ chức một hội triển lãm.
Nói là buổi giao lưu đồ cổ nhưng thực chất chính hội chợ mua bán của các nhà sưu tầm và các thương gia đồ cổ có tiếng.
Đối tượng Khương Nhất Tuyết phải phỏng vấn là một nhà sưu tầm lớn.
Hai người vừa đi vào hội trường tổ chức triển lãm xa hoa đã thấy bên trong đông nghịt người.
Trên các bục trưng bày là các món đồ cổ theo từng niên đại.
Dù là kim loại, ngọc sứ, tranh chữ của danh nhân, đỉnh cổ bằng đồng xanh đều có đủ cả, có thể nói là cái gì cần có đều có.
Khương Nhất Tuyết đi phỏng vấn nhà sưu tầm, còn Tô Dương đi dạo ngoài hội trường.
Anh đang tham quan thì đột nhiên nghe thấy sau lưng có người nói:
“Cậu Tô cũng có hứng thú với đồ cổ sao?”
Tô Dương quay lại trông thấy một ông cụ tóc trắng già nua đứng ngay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình.
Anh nhận ra đối phương. Ông ấy chính là hội trưởng Hiệp hội Đông Y Châu Thành, Lưu Vạn Lý. Mọi người hay gọi ông ấy là cụ Lưu.
Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, cụ Lưu đã khen ngợi y thuật của Tô Dương hết lời. Hai người vốn đã hẹn nhau có dịp sẽ uống nhà trò chuyện, nào ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
Bọn họ nói với nhau vài câu. Cụ Lưu cười bảo Tô Dương:
“Cậu Tô này, thực ra tôi vẫn luôn tò mò về cậu. Cậu khác hoàn toàn với các thầy thuốc Đông y tôi từng được gặp. Dường như cậu không chỉ có y thuật cao siêu mà còn có kiến thức uyên tâm về các phương diện kỹ thuật đặc biệt khác. Tôi có cảm giác như chẳng có gì mà cậu không biết cả. Cậu Tô có thể thoả mãn lòng hiếu kỳ của lão già này không?”
Tô Dương chỉ cười không đáp.
Anh thầm nghĩ, nếu cụ Lưu biết anh đã trải qua những gì trong những năm qua, nhiều lần suýt chết trong quá trình học tập thì có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.
Hai người đang trò chuyện thì Tô Dương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bước vào từ ngoài cửa, là Lâm Hiểu Mạn.
Cô ta đang cầm một chiếc hộp gấm dáng dài.
Trông bề ngoài hộp gấm có vẻ đã tồn tại nhiều năm nay, chắc hẳn là vật đựng tranh vẽ.
Lâm Hiểu Mạn trông thấy Tô Dương cũng không khỏi sững sờ.
Nhưng cô ta lập tức ngạo nghễ bước tới bên cạnh anh.
Lâm Hiểu Mạn liếc mắt nhìn anh một cái rồi hừ lạnh:
“Hừ, thằng ăn mày nhà anh đúng là âm hồn không tan! Anh không ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con ả trà xanh kia, chạy tới đây làm cái gì? Đây là nơi anh có thể tới sao? Chỉ được nhìn chứ không mua nổi, anh tới ngắm cho đã mắt à?”
Tới tận bây giờ người nhà họ Lâm vẫn cứ tưởng Tô Dương nghèo kiết xác. Còn số tiền ba mươi triệu dùng để đấu giá toà nhà Hoàn Á, bọn họ cho là bố của Lâm Khả Hy tham ô từ công ty rồi để lại cho cô.
Tô Dương nghe thấy Lâm Hiểu Mạn nói xấu Lâm Khả Hy, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Thấy vẻ mặt anh biến đổi, Lâm Hiểu Mạn càng khinh thường cười lạnh, ăn nói hùng hổ doạ người:
“Ai da, xụ mặt xuống doạ được ai? Còn muốn đánh tôi nữa à? Nào, đánh đi. Để cho mọi người ở đây chống mắt lên xem thằng đàn ông như anh đánh phụ nữ oai phong thế nào…”
Nói rồi cô ta còn sấn tới dí sát mặt mình vào.
Chắc chắn Tô Dương không thể ra tay đánh phụ nữ.
Cụ Lưu đứng bên cạnh thấy Lâm Hiểu Mạn giở trò ăn vạ la lối om sòm, định lên tiếng khuyên nhủ vài câu.
Nào ngờ ông ấy chưa kịp nói gì đã có một người đàn ông mập mạp khoảng chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, toàn thân nồng nặc mùi rượu vác theo bụng bia chạy tới.
Ông ta vừa tới đã tươi cười nhìn Lâm Hiểu Mạn:
“Hiểu Mạn đấy à? Sao cháu lại chạy tới đây?”
Lâm Hiểu Mạn trông thấy ông ta tới thì sững sờ, nhưng cô ta mau chóng giở giọng nũng nịu:
“Lâu lắm rồi không được gặp chú Tề, Hiểu Mạn nhớ chú chết đi được…”
Dứt lời, hai người kề mặt ôm ấp.
Người đàn ông này tên là Tề Hoài Nhân.
Ông ta là con trai cả của ông cụ Tề, bố của Tề Vân Kiệt.
Thấy Lâm Hiểu Mạn cầm hộp gấm, Tề Hoài Nhân hơi ngà say tò mò hỏi:
“Sao chú thấy cái hộp gấm này quen thế nhỉ? Hình như chú từng nhìn thấy nó ở trong nhà rồi…”
Lâm Hiểu Mạn nghe vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đây đúng là đồ của nhà họ Tề. Lần đầu tiên cô ta lên giường với Tề Vân Kiệt đã được anh ta tăng cho bức tranh này.
Khi đó anh ta nói với Lâm Hiểu Mạn rằng, bức tranh này là hàng xịn, giá trị lên tới mấy triệu.
Dạo gần đây Lâm Hiểu Mạn đang kẹt tiền nên muốn bán bức tranh này đi, đổi lấy chút tiền tiêu.
Tề Hoài Nhân nhìn thấy bộ dạng ngượng ngập của Lâm Hiểu Mạn, lập tức đoán ra mọi chuyện. Ông ta bật cười bảo:
“Không sao đâu Hiểu Mạn. Tuy thứ này là của nhà họ Tề nhưng bây giờ nó đã thuộc về cháu rồi. Nào, để chú dẫn cháu lên tầng xem thử. Trên đó có chuyên gia, bảo họ định giá giúp cháu…”
Lâm Hiểu Mạn thấy ông ta không truy cứu chuyện này, lập tức chủ động tới gần khoác tay ông ta làm nũng.
Dường như Tề Hoài Nhân cực kỳ hài lòng. Ông ta nhìn sang Tô Dương rồi nói với Lâm Hiểu Mạn:
“Cháu phải nhớ lời chú dặn, cháu là công chúa! Sau này đừng có dây dưa với loại người dưới đáy xã hội này, sẽ làm bẩn mắt của công chúa Hiểu Mạn nhà chúng ta…”
Dứt lời, Tề Hoài Nhân cười phá lên. Tiếng cười của ông ta thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Lâm Hiểu Mạn chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Hai người đi thẳng lên tầng.
Cụ Lưu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Ông ấy giới thiệu với Tô Dương:
“Người này tên là Tề Hoài Nhân, là con trai cả của ông cụ Tề! Tôi nói với cậu thế này, tuy không thể nói là bốn gia tộc lớn ở Châu Thành dồi dào nhân tài nhưng cũng thường xuyên xuất hiện người giỏi. Nhưng nếu muốn chọn ra một kẻ ăn hại giá áo túi cơm thì chắc chắn chỉ có thể là Tề Hoài Nhân! Ngoài ăn uống cá cược chơi gái ra, cậu ta chẳng biết làm gì hết…”
Tô Dương khẽ gật đầu. Cụ Lưu lại nói:
“Đi nào! Chúng ta cũng lên tầng hóng chuyện đi…”